Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 163: Phục sinh dược tề (3) Chương 163: Phục sinh dược tề (3)

Chương 163: Phục sinh dược tề (3) Chương 163: Phục sinh dược tề (3)


Nhưng sau khi nghe Mã Nghiên giải thích về “Phục sinh dược tề “, Trần Vũ lại có một ý tưởng mới.
‘ Bất luận là thương thế như thế nào cũng có thể khôi phục. .’
‘ Vậy chẳng phải là khí hải bị vỡ nát của chị mình cũng có cơ hội được chữa lành?’
Trầm mặc nửa ngày, Trần Vũ lấy điện thoại ra, dùng máy ảnh chụp lại nội dung trên máy tính bảng, thản nhiên nói: “Cám ơn chị đã giúp tôi một đại ân. Tôi thiếu ân tình của chị.”
“Ân tình à.” Mã Nghiên trầm ngâm: “Thứ này muốn trả cũng không dễ, Hay là. . . Cậu vào nhà vệ sinh trong nhà tôi xả một đợt đi. Chúng ta thanh toán xong.”
“Chị! Con bà nó chị nghiêm túc một chút được không!” Mã Lệ giơ chân: “Ít nhất chị cũng phải dùng tay sờ vài cái à! Nhìn một chút thì làm sao mà phê được?” (ta dịch đúng nhá, đéo phải ta thêm sắc vào đâu nhá)
Trần Vũ: “. . .”
Trần Vũ cảm thấy rùng mình một chút, đưa lại máy tính bảng, lui lại hai bước cúi đầu: “Tôi còn có việc, liền đi trước.”
“Nói chuyện thêm một chút nữa đi!”
“Không được không được, cám ơn nhiều, gặp lại.”
Trần Vũ nói xong liền vội vã đẩy cửa rời đi.
“Ai. Chị quá nóng lòng.” Mã Lệ tiếc nuối: “Đáng thương em vừa mới chuẩn bị. . .”
“Người nên nghiêm túc là em mới đúng.” Mã Nghiên liếc xéo.
“Cũng đúng.” Gật gật đầu, sắc mặt Mã Lệ khôi phục lạnh lẽo, xuyên qua cửa sổ nhìn chằm chằm Trần Vũ bóng lưng rời đi, nói: “Nhìn chằm chằm hắn, chú ý ẩn tàng.”
“Vâng.”
Những cô người hầu trong nhà đều lờ mờ bộc lộ sức mạnh dao động lớn hơn cấp 2. . .
. . .
Làm một người có tư duy bình thường, Trần Vũ đương nhiên biết rõ đạo lý mang ngọc là có tội.
Nhưng công nghệ máy tính cũng giống như toán học, ngưu bức là thật ngưu bức, không biết thì thật sự là không biết. Thật không may, mặc dù cậu ta thích phần cứng, nhưng lại chả biết mẹ gì về phần mềm, vì vậy chỉ đành mạo hiểm nhờ sự giúp đỡ của người khác.
Cũng may, dị cảnh tràn ngập phóng xạ của thành phố Thanh Thành là sân nhà của cậu ta, cậu ta có thể chiếm khá nhiều quyền chủ động. . .
“Ầm!”
Về đến trong nhà, đóng cửa.
Trần Vũ tiến vào phòng ngủ của mình, lấy giấy bút, nhớ lại tuyến đường trong dị cảnh, vẽ một bản đồ dị cảnh của thành phố Thanh Thành.
“Đông tây nam bắc bốn phương tám hướng, mình đều đi qua. . .”
“Nguồn phóng xạ mạnh nhất là ở phía bắc. . .”
“Miễn cưỡng có thể chứng minh hàm lượng kỹ thuật cao nằm ở phía bắc? Như vậy khu A hẳn là ở phía bắc?”
“Nếu như chỉ có bốn khu, mặt phía bắc là khu A, mặt phía nam liền nên là khu B. . .”
“Nhưng nếu như có mười cái khu, kia B khu nên cùng khu A tại cùng một vị trí. . .”
Khi Trần Vũ đang tô tô vẽ vẽ, một canh giờ đã đi qua.
Trang giấy đã thành một mớ hỗn độn.
“Xoẹt.”
Xé toang địa đồ, dùng bật lửa đốt cháy.
Trong lòng hắn đã có một kế hoạch.
Trước tiên nên tìm kiếm ở phía bắc!
Nếu không có thu hoạch,
Thì lại tìm kiếm ở phía nam.
Nhất định phải tìm ra” khu B “.
Bất luận là ” tập hợp đầy đủ các chú thích về gen người ” hay là “Phục sinh dược tề”, đều là những thứ mà hắn bắt buộc phải có được.
“Kế tiếp. . .”
Khép lại kịch bản, Trần Vũ mở ngăn kéo, lấy từ trong tường kép ra một chai dầu màu đen.
Đây là những chất lỏng mà cậu ta thu thập được từ những quả cầu kỳ lạ ở trong dị cảnh.
Vặn nắp bình, rút dao găm ra.
Bôi dầu màu đen lên trên lưỡi dao, Trần Vũ hít sâu rồi cắt đứt mạch máu trên cổ tay mình.
“Phốc phốc!”
[ bị thương : Khí huyết +379 ]
Việc gia tăng khí huyết là vô nghĩa, bởi vì nó không tăng giới hạn “Khí huyết”, mà chỉ giống như việc hồi phục khí huyết trong trò chơi.
“Máu” đã đầy, tăng nhiều đi nữa cũng là lãng phí.
Trần Vũ chỉ chú ý về việc loại dầu không biết tên này sẽ gây ảnh hưởng như thế nào với hắn.
[ Bị nhiễm bởi chất lỏng không xác định: Khí Kình +1368 ]
[ Bị nhiễm bởi chất lỏng không xác định: Khí Kình +1210 ]
Trần Vũ mừng rỡ khi nghe được âm thanh tổng hợp điện tử trong tai mình.
Bây giờ, đẳng cấp khí kình của cậu ta đã vượt qua 0.7, đồng thời tăng cường thể chất, điều này đã làm giảm đáng kể hiệu quả của việc hút thuốc lá.
Mà sự xuất hiện của loại dầu không biết tên này đã “mở” cho hắn một con đường thông hướng nhị tiên kiều thành hoa.
[ bị thương: Khí huyết +215 ]
[ khí huyết +173. . . ]
Rất nhanh, vết thương đã lành.
Kình khí tăng trưởng cũng biến mất.
Trần Vũ cũng thoát ra khỏi khoái cảm “Thăng cấp”.
Cúi đầu, nhìn dao găm trong tay, hắn suy tư một chút, quay lại phòng khách, ở trong tủ thuốc tìm ra một cái kim tiêm.
“Hí. . .”
Trần Vũ quay về phòng ngủ với một ống đầy dầu đen, hắn nhắm chính xác vào mạch máu và tĩnh mạch của mình, chích từ từ. . .
“Đều là Trạng Nguyên, thời cơ đã đến.”
“Lão tử muốn thăng bao nhiêu cấp liền thăng bấy nhiêu.”
[ Bị nhiễm bởi chất lỏng không xác định: Khí Kình +2620 ]
[ Bị nhiễm bởi chất lỏng không xác định: Khí Kình +2853 ]
[ Bị nhiễm bởi chất lỏng không xác định: Khí Kình +3105. . . ]
“Hô. . .”
Khí hải điên cuồng xoay tròn, từ từ lớn mạnh.
Trần Vũ phê đến trợn trắng tròng mắt. . .


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất