Chương 169: Lại vào dị cảnh (3) Chương 169: Lại vào dị cảnh (3)
“Thầy luôn luôn là rất đáng tin cậy.”
“... Có lẽ vậy.”
Hai người im lặng một lúc.
Trần Vũ tìm đề tài: “Hiệu trưởng Nhị trung thế nào rồi?”
“Sau khi tôi bị sa thải, ông ta cũng bị đình chỉ.” Chủ nhiệm lớp chậm rãi nói: “Ông ta làm hiệu trưởng hơn một năm rồi mà không có thành tích nào nổi bật cả, chỉ dạy dỗ ra một Lương Phàm, còn không vào được tứ cường. Quan trọng nhất là, ông ấy đã đuổi một người Trạng Nguyên là cậu ra khỏi trường, làm cho cấp trên bất mãn.”
“Ổng toang rồi sao?”
“Gần như vậy. Cậu nên cẩn thận một chút, ông ta là loại người có thù tất báo, tôi nghi ông ta sẽ tìm cơ hội trả thù cậu.”
“Vậy thì tôi sẽ tìm cơ hội để thanh lý lão ta.”
“Tóm lại… Cậu nên cẩn thận đi. Hiện giờ cậu là Trạng Nguyên, đã đạt tới trình độ mà tôi chưa với tới, cũng không thể cho cậu ý kiến gì.”
“Thầy vĩnh viễn là giáo viên của em.”
“Có câu nói này của cậu, tôi cảm thấy thoải mái một nửa rồi.” Chủ nhiệm lớp mỉm cười.
Trần Vũ nở nụ cười: “Còn có một nửa đâu?”
“Nếu em trả lại cho thầy số tiền mà em nợ hồi trước,thì thầy sẽ càng thoải mái hơn.”
“Tiền?” Trần Vũ nghiêng đầu: “Thầy muốn em trả tiền nào? Khi nào thì em thiếu tiền thầy vậy?”
“... Thuốc lá.”
“... Ôi!đúng rồi! Khi đó thầy đã giúp em bồi thường tiền thuốc lá, vậy mà em đã quên béng chuyện này đi.”
“Tôi muốn đi Ma Đô học tập, nếu như không phải lộ phí không đủ, tôi cũng không mở miệng, nói ra thật xấu hổ.” Chủ nhiệm lớp xấu hổ.
“Thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa. Là em sơ ý, để em chuyển liền cho thầy.”
Nói xong, Trần Vũ dùng di động để chuyển khoản.
Chủ nhiệm lớp cũng lấy điện thoại di động ra, thao tác một lúc, chuyển về cho Trần Vũ số tiền mà cậu ta cố ý chuyển thêm: “Lòng tốt của cậu thì tôi xin nhận, nhưng hai ngàn là đủ rồi.”
Đứng lên, thầy chủ nhiệm dò xét Trần Vũ từ trên xuống dưới: “Chuyện tự hào nhất đời này của tôi là được dạy dỗ cậu. Tiếc nuối nhất, là tôi đã dạy không được tốt.”
Trần Vũ cũng đứng lên, nắm chặt tay đối phương lại: “Vẫn là câu nói kia, thầy là một giáo viên tốt, chỉ là em không phải là một học sinh ngoan.”
“Ai…” Buông tay, chủ nhiệm lớp lui lại nửa bước: “Hôm nay từ biệt, hẳn là sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa. Trần Vũ…”
“Ừm. Ngài nói.”
“Chúc cậu… Tiền đồ như gấm.”
Dứt lời, hắn liền xoay người thoải mái rời đi.
Tấm lưng kia, có phần giống với lúc mà Trần Vũ rời trường…
“Thầy ơi!” Đột nhiên, Trần Vũ hét lên.
Chủ nhiệm lớp dừng bước, quay đầu: “Chuyện gì?”
“Em còn chưa biết tên thầy.”
“... My name is teacher.”
...
Chia tay thầy chủ nhiệm, cũng giống như cáo biệt ngày hôm qua.
Làm cho Trần Vũ cảm thấy thất thần.
Chỉ trong một tháng, cuộc đời của cậu ta cuối cùng cũng bước sang một “thế giới” khác.
Sau khi trở về nhà, Trần Vũ tuốt lại một chút, liền thông báo cho Trần mẫu và Trần Tư Văn rằng cậu ấy sẽ rời nhà để “Tu hành “.
Trần mẫu và Trần Tư Văn nhìn nhau nửa ngày, lập tức tránh về trong xầm xì to nhỏ.
“Mẹ, con đã nói rồi mà? Khi thi xong, tiểu Vũ nhất định là đi bám váy phú bà.”
“Chuyện này. . . Cũng là không có cách nào. Người ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy cho tiểu Vũ, tiểu Vũ cũng không nói gì, chúng ta cũng đừng nhúng vào.”
“Trâu già gặm cỏ non, phi! Không cảm thấy xấu hổ sao.”
“Mẹ xem tiểu Vũ còn rất vui vẻ, đừng nói nữa, để nó đi đi.”
“Ai…” Trái tim của Trần Tư Văn như bị dao cắt: “Em trai tội nghiệp của tôi…”
Sau một hồi trò chuyện, hai người rời khỏi phòng.
Trần Tư Văn tỉ mỉ chỉnh lại cổ áo cho Trần Vũ: “Tiểu Vũ…”
Trần Vũ: “Hả?”
“Chịu ủy khuất liền trở về, gia đình mình cũng có tiền rồi, đừng làm khổ chính mình.”
Trần Vũ: “?”
Trần Tư Văn: “Bảo hộ tư ẩn, bây giờ em đã là Trạng Nguyên, nói không chừng sẽ có phóng viên chụp lén. ”
Trần Vũ: “? ?”
Trần Tư Văn: “Cuối cùng… Chú ý thân thể.”
Trần Vũ: “? ? ?”
...
Rời khỏi nhà khi còn nhiều nghi vấn.
Trần Vũ đến chỗ Kỳ tỷ để dùng một bữa tối thịnh soạn, sau đó đeo một chiếc túi dài trên lưng và đi thẳng về phía quảng trường dị cảnh của thành phố Thanh Thành.
Dị cảnh “341B”, vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Nhưng mà võ giả trong đại sảnh lại là càng ngày càng ít.
Ở trung tâm hội trường, một gian hàng cũng được dựng lên, những món đồ được trưng bày trên đó rất quen thuộc với Trần Vũ.
Là những mainboard mà cậu ta từng bán cho chợ đen…
“Chậc chậc.”
Đi một vòng quanh gian hàng, Trần Dư mỉm cười, siết chặt khẩu trang, bước đến quầy phục vụ, nói với nhân viên quầy: “Tôi có thể vào không?”
“Có thể đi vào.”
“Vé vào cửa vẫn là miễn phí sao?”
“Đúng thế. Trừ vé vào cửa, bộ quần áo bảo hộ mới nhất này còn được cho thuê miễn phí. Sản phẩm bên trong dị cảnh đã rất phong phú, cậu xem, tấm bảng điện tử kia chính là một ví dụ. Đồ vật bên trong, chính phủ đều sẽ thu mua với giá cao.” Nhân viên công tác ra sức tuyên truyền.