Chương 180: Ngõ hẹp gặp nhau (1) Chương 180: Ngõ hẹp gặp nhau (1)
Trần Vũ: “...”
Ngay khi Trần Vũ không nhịn được mở mắt, liền nhìn thấy một người nhân tạo đột nhiên lao như điên tới trước mặt, đẩy Trần Vũ đang ngơ ngác ra.
“Ông!”
Sau một khắc, một chùm ánh sáng khổng lồ trống rỗng xuất hiện.
Xuyên qua toàn bộ tàu đổ bộ.
Trần Vũ người bay về phía sau, trơ mắt nhìn xem những người nhân tạo lúc nãy vẫn đang nói về cậu ta, đã biến thành tro tàn trong ánh sáng vừa rồi…
“Đây là…”
BB kịp phản ứng, lập tức xuất hiện trước mặt Trần Vũ, kiên quyết ôm cậu ta: “Tập kích! Bảo hộ nhân loại đại nhân!”
“Làm sao có thể?” Chỉ huy trọc đầu hoài nghi: “Làm sao mà bọn chúng có thể tìm được vị trí?”
“Thông tin liên lạc bị tiết lộ, đây đã là lần thứ hai!”
BB nghiến chặt hàm răng, giọng điệu lạnh lùng: “Quân đội Vinh Quang …”
“Có nội ứng…”
“Bíp! Bíp! Bíp…”
Trong khoang thuyền nhấp nháy đèn đỏ, cảnh báo huýt dài.
Dưới tác dụng của trọng lực, con tàu đang rơi xuống một cách nhanh chóng.
“Nhân loại đại nhân, ôm chặt tôi!” BB loạng choạng đứng lên, vội vàng nói: “Nhất định phải nhanh nhảy ra ngoài!”
Trần Vũ cũng không nói nhảm, trực tiếp ôm lưng BB.
“Đừng có ôm phía sau! Ôm phía trước!”
“Được.”
Hắn lập tức ôm trước người BB.
BB cũng ôm chặt hắn, cả hai hoàn toàn dính chặt với nhau.
“Ôm chặt vào!”
Dứt lời, BB dùng hai tay ôm chặt Trần Vũ, hai chân phát lực, xuyên qua làn khói đặc cuồn cuộn mà, nhảy ra khỏi khoang thuyền.
“Ông —— ”
Trong khi đang rơi xuống, lại có một chùm sáng khác bay lên bầu trời, phá hủy hoàn toàn nửa sau của con tàu đổ bộ.
“Ầm!”
Thân tàu bất ngờ phát nổ, quả cầu lửa bốc lên “đánh bay” hàng chục nghìn mảnh kim loại, khuếch tán bốn phương tám hướng.
“Cẩn thận!”
BB nghiến chặt hàm răng, xoay người trên không trung, dùng lưng che chở Trần Vũ.
“Bá bá bá!”
Sau một khắc, hàng chục mảnh vỏ tàu sắc nhọn xuyên qua tấm lưng mịn màng của BB, máu bắn tung tóe.
“Cô không sao chứ?” Nhìn thấy BB chảy máu khóe miệng, Trần Vũ lập tức hỏi.
“Không sao.” Lau đi vết máu, BB ấn vào ốc tai của mình và ra lệnh.
Chiếc cơ giáp tự động tuần tra ở bên cạnh tàu đổ bộ lập tức gào thét mà tới, cửa ngực mở ra, đem BB và Trần Vũ hút vào trong.
“Chi chi —— ”
Tiếp đó, cửa ngực đóng lại.
Chống đỡ thân thể, Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhận ra có gì đó không ổn: “Cái tư thế này… Uhm… Làm sao mà cô điều khiển được?”
Ở tư thế trước, là cậu ta ở dưới, BB ở trên.
Cậu ta chỉ làm một tấm đệm thịt, không ảnh hưởng đến việc điều khiển cơ giáp của BB.
Nhưng tư thế bây giờ, là cậu ta ở trên, BB ở dưới. Rất nhiều bộ phận bên trong cơ giáp đối phương đều với không tới.
“Nhân. . . Nhân loại đại nhân, ngài đổi chỗ xuống dưới đi.”
“Được.”
Bên trong cơ giáp nhỏ hẹp, Trần Vũ gian nan xoay một vòng, từ tư thế ôm BB, đổi thành ngồi ở trên thân BB.
“Trần Vũ ngoan ngoãn lấn người lên phía trước, mặt áp vào tấm kính trong suốt.”
“Được.”
Trần Vũ nghe lời hướng về phía trước dựa vào, mặt đều dán tại trong suốt pha lê bên trên.
“Có thể làm được.” BB hai tay ôm Trần Vũ, dùng đầu ngón tay véo cần điều khiển: “Nhưng không tiện lắm.”
“Nếu không…” Trần Vũ suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Để tôi điều khiển cho?”
“Ngài. . . Ngài biết làm không?”
“Trước đó xem cô điều khiển lâu như vậy, học được một chút, đơn giản phi hành hẳn là không có vấn đề.”
“Vậy… Ngài thử một chút đi.”
BB còn đang bị thương ở sau lưng, vươn cánh tay quá mức sẽ làm cho cơn đau càng thêm dữ dội. Thấy Trần Vũ kích động, liền gật gật đầu, thu tay về.
“Ba!”
Nắm lấy cần điều khiển giống như chiếc găng tay, Trần Vũ hưng phấn di chuyển phần mông, tham khảo hình tượng trong trí nhớ, từ từ đẩy động cơ chính.
“Hô —— ”
Ngọn lửa phản lực chuyển từ màu xanh lam sang màu trắng, tốc độ cơ giáp đột ngột tăng vọt.
“Đây là thì đẩy tới tôi biết rồi, phản xạ lượng tử này là gì?”
“Nó chặn sự định vị của các tín hiệu lượng tử.” BB giải thích.
“DOA ở đâu?”
“Đường đạn tự động truy tung.”
“Bánh răng cắn và bong tróc thì sao? A, cái này khẳng định không thể đụng vào…”
“Đúng thế.”
“Thăm dò ba chiều, còn có điều chỉnh áp suất không khí, không cần phải nói, tự hủy là tự hủy theo nghĩa đen, phải không?”
“Vâng…”
Vẻ mặt của Trần Vũ nghiêm nghị: “Cô tuyệt đối không được chạm vào nó.”
BB: “Ngài không chạm vào là được…”
Nắm chặt cần điều khiển, Trần Vũ nhìn xung quanh: “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Tập hợp chung với quân đội cơ giáp của B5 sao?”
“Không!” BB nắm chặt nắm đấm: “Chạy đi! server người ngoài hành tinh sẽ tiếp tục cuộc tấn công!”
Dứt lời, hệ thống cơ giáp liền vang lên tiếng cảnh báo “Tít tít tít ” .
(Cảnh báo! Một số lượng lớn máy bay F-89 được phát hiện đang đến gần! )
(Nhắc lại! Cảnh báo! Một số lượng lớn máy bay F-89 được phát hiện đang đến gần! )
Trần Vũ theo con trỏ trên hệ thống cơ giáp.
Liền nhìn thấy một “đám mây đen” trên bầu trời phía đông đang đánh đến đây.