Chương 200: Một tay giao tiền, một tay giao mệnh (1) Chương 200: Một tay giao tiền, một tay giao mệnh (1)
Trần Vũ chớp mắt mấy cái: “Chuyện gì cũng được sao.”
“Đúng vậy ~?”
“Vậy…” Trần Vũ chân thành nói: “Tôi muốn cô lại hứa với tôi mười chuyện nữa…”
“...” Nụ cười của Mã Lệ lập tức thu liễm: “... cậu đang xài BUG sao?”
“Chúng ta đừng nói nhảm nữa.” Trần Vũ cầm trong tay bình thủy tinh lên: “Trừ thanh kiếm này ra, tôi thật sự là không có thu hoạch gì.”
“Dù sao chính cậu biết rõ là được.” Mã Lệ tăng tốc độ xe: “Nói thật, nếu như cậu tìm được gien chú giải và phục sinh dược tề, tôi thành tâm thu. Đưa cho quốc gia, cậu sẽ không lấy được bao nhiêu tiền.”
“Thật sự không có.” Trần Vũ buông tay: “Nếu có, đã sớm bị báo cáo ở trong phòng cách ly rồi.”
“Tôi hiểu, cậu có biện pháp khác có thể giấu diếm chính phủ và mang nó ra ngoài.”
“Cô đang suy đoán lung tung sao.”
“Vậy…” Mã Lệ có chút liếc nhìn bụng của Trần Vũ, có ý riêng: “... Sao bụng cậu lại lớn như vậy.”
Nghe vậy, con ngươi của Trần Vũ hơi co lại.
Im lặng một lúc, cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên bụng mình: “Tôi mang thai.”
“Két ét ét —— ”
Chiếc xe bỗng nhiên phanh lại, kém chút lật nghiêng…
...
Cuối cùng, dù cho Mã Lệ lừa dối và dụ dỗ thế nào thì Trần Vũ vẫn ngậm miệng không nói.
Ở trong tiềm thức cậu là có chút kháng cự với đôi tỷ muội này.
Luôn cảm thấy các nàng tâm nhãn quá nhiều.
Cho dù không có Bát Hoang Diêu, cậu ta muốn bán thì cũng lựa chọn bán cho chợ đen…
Cầm lọ mẫu vật, quay trở lại cửa hàng thuốc lá.
Trần Vũ đặt cái lọ xuống, vẫy tay với Kỳ tỷ đang ngồi trên ghế giám đốc: “Em đã trở về.”
“Hôm qua đi đâu vậy?” Kỳ tỷ vừa xem phim truyền hình, vừa lắc giày cao gót.
“Đi dị cảnh.”
“Chỗ đó toàn là phóng xạ, đến đó làm gì?” Kỳ tỷ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Trần Vũ: ” Cái chai là sản phẩm của dị cảnh sao?”
“Vâng. em tìm được, một thanh kiếm.” Mở nắp ra, Trần Vũ lấy mainboard ra, nắm chặt chuôi kiếm, rút thân kiếm ra: “Thế nào? Sắc bén không?”
Kỳ tỷ chậm rãi đi về phía trước, quan sát vài lần rồi bỏ qua. Cô dựa vào quầy, châm một điếu thuốc, nhẹ hít vào một hơi: “Dị cảnh trong thành phố Thanh Thành của chúng ta quá kém, đừng đi nữa.”
“OK, em nghe lời chị, lần sau không đi.”
“Khi nào khai giảng?”
“Còn có một khoảng thời gian.”
“Ở lại chỗ này vài ngày đi, tôi làm cho cậu vài món ngon.”
“Vậy thì tốt.” Thu hồi mainboard, Trần Vũ chỉ chỉ trên lầu: “Ở trong dị cảnh giày vò một ngày một đêm, hơi mệt, em lên trên ngủ trước.”
“Đi thôi.” Kỳ tỷ phun ra một vòng thuốc: “Tiện thể cởi luôn quần áo, lát tôi giặt dùm cậu.”
Trần Vũ lập tức giơ lên ngón tay cái: “Kỳ tỷ, không thể không nói, một người con gái, đẹp chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là có thể làm…”
Kỳ tỷ: “Hả?”
Trần Vũ: “... Có thể làm việc.”
Kỳ tỷ: “...”
...
Về phòng, Trần Dư khóa cửa, kéo chặt rèm cửa, nghiêm mặt ngồi vào bàn.
Đầu tiên là đặt mainboard BB xuống.
Sau đó chuẩn bị chậu nước, khăn tay.
Sau đó lấy ra một con dao găm, hít một hơi thật sâu, và từ từ cắt da trên bụng của mình.
“Ầm ầm —— ”
Khi vùng bụng bị rạch ra, máu và mỡ chảy khắp nơi..
Trần Vũ đặt con dao xuống, chịu đựng cơn đau và lấy ra…
Một chai chất lỏng tổng hợp Hạng A.
Một chai chất lỏng tổng hợp Hạng C.
Một chai chất lỏng tổng hợp Hạng A.
Một chai chất lỏng tổng hợp Hạng C.
Ngoài ra, có một ống dung dịch pha loãng T · D.
Và… Một ống dung dịch pha loãng T · D khác…
Nếu như không phải kích thước của mainboard và trường kiếm quá lớn, Trần Vũ đều muốn đưa tất cả chúng vào.
Lau khô vết máu của tất cả các vật dụng trên rồi sắp xếp gọn gàng trên bàn.
Chờ vết thương lành lại, Trần Vũ bỏ chậu máu ra, cẩn thận quan sát hai ống dược tề.
Dung dịch pha loãng T · D.
Tên đầy đủ: SC nhóm T (tế bào gốc) · D phân 37/1 độ pha loãng.
Người nhân tạo Vinh quang chuyên dụng.
Nhưng bởi vì người nhân tạo là tham chiếu nhân loại chế tạo, cho nên nhân loại cũng có thể sử dụng.
Theo như những gì mà BB đã nói ngay lúc đó, chỉ cần còn một hơi thở và hợp tác với cabin y tế, liền có thể được cứu trong vòng vài ngày.
Mặc dù không có cabin y tế như lời của BB trong thế giới hiện tại, nhưng có rất nhiều bác sĩ giỏi xung quanh Bát Hoang Diêu, và họ sẽ có thể hoạt động như một cabin y tế.
Đáng tiếc là thứ này có rất nhiều bên trong dị cảnh, nhưng Trần Vũ lại chỉ lấy được hai ống…
“Cho nên…”
Chọn ra trong đó một ống, Trần Vũ trầm tư
“Bán cho gia tộc Bát Hoang bao nhiêu tiền đây…”
Loại bảo bối có thể xưng là hoạt tử nhân nhục bạch cốt* này, chí ít Trần Vũ cũng chưa từng nghe nói qua..
(* nghĩa đại khái là cứu người chết sống lại, trên xương trắng cũng có thể phục hồi máu thịt. )
Cho dù có, một ống tối thiểu cũng phải bảy chữ số trở lên.
Không phải đại lão không được dùng.
Đồng thời, bán cho Bát Hoang gia, Trần Vũ là có một chút xíu ý nghĩ “Âm mưu”.