Chương 199: Khi đó… nó còn rất gầy (2) Chương 199: Khi đó… nó còn rất gầy (2)
“Vậy…” Trần Vũ lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“...”
“...”
Hai người nhìn nhau rồi lại im lặng hồi lâu.
Quản lý lại hỏi: “Màn hình cho thấy hôm qua khi vào một vùng đất xa lạ, cậu đã mang theo một thanh đường đao. Thanh đao đó đâu?”
Trần Vũ bĩu bĩu môi: “Không phải là đang cắm ở trong mainboard đó sao.”
Quản lý: “...”
Trầm mặc, quản lý mang lên một bộ bao tay trắng, cẩn thận từng li từng tí lấy ra mainboard, đặt ngang trên bàn.
Trần Vũ: “Mang bao, chú trọng.”
Quản lý: “...”
Trừng mắt với Trần Vũ, anh ta từ từ rút thanh trường kiếm của BB ra và lấy ra một tấm ảnh của đường đao để so sánh với nhau.
“Đường đao trên tấm ảnh…” Quản lý gõ gõ trường kiếm: “Là nó sao?”
Trần Vũ: “Là nó.”
Quản lý: “Thật sao?”
Trần Vũ gật đầu: “Đúng. Hồi đó… Nó còn rất gầy.”
Quản lý sắc mặt xanh mét: “Đây không phải là nó!”
Trần Vũ: “Anh nói nó không phải là nó?”
Quản lý: “Không phải.”
Trần Vũ: “Được thôi.”
Quản lý: “...”
Thấy rằng Chen Yu không hề có ý hợp tác, quản lý cắm thanh trường kiếm vào trong mainboard, lại cho vào bình rồi nói: “Thứ này, chính phủ chúng tôi muốn tái chế với giá cao.”
“Không bán.”
“Trần Vũ, mời cậu nghiêm túc…”
“Không bán.”
“Giá cả chúng ta có thể thương…”
“Không bán.” Trần Vũ ngửa đầu: “Đắt hay rẻ gì cũng không bán.”
Quản lý: “...”
Trần Vũ: “Ra bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Quản lý: “...”
Đứng lên, Trần Vũ áp sát trên thủy tinh: “Đưa kiếm cho tôi, tôi muốn về nhà.”
Lặng lẽ nhìn chằm chằm Trần Vũ hồi lâu, quản lý không còn cách nào khác, lập một số hồ sơ cần thiết, sau đó trả lại chai đựng mẫu vật cho Trần Vũ.
“Nếu như cậu thay đổi chủ ý, tùy thời có thể trở về. Giá cả nhất định khiến cậu hài lòng.”
Trần Vũ dừng lại, cầm cái chai đựng mẫu vật quay đầu: ” Khi đỉnh núi không còn góc cạnh, khi dòng sông không còn dòng chảy…”
Quản lý: “...”
Trần Vũ: ” Khi thời gian ngừng trôi không phân ra ngày và đêm, khi mọi thứ trên trời dưới đất đều trở thành hư ảo…”
Quản lý: “...”
Trần Vũ: ” Tôi vẫn không bán. Tôi sẽ không bán. Giá bao nhiêu … Tôi cũng sẽ không bán.”
“...” Quản lý chậm rãi che ngực…
...
Sau khi bước ra khỏi phòng cách ly, Trần Vũ lại bị cảnh sát, trường học, và bảy tám loại bộ ngành mời “Uống trà” hơn một giờ. Lúc này mới ôm mainboard triệt để rời đi quảng trường dị cảnh.
Khác với những gì cậu ta đã nghĩ.
Cảnh sát dường như không biết về “Phục sinh dược tề”, họ đến là vì chuyện của “Tập đoàn Nhạc Duy”.
Từ đó cũng có thể suy ra, miệng của Bát Hoang Chấn cũng rất nghiêm, cũng không có bởi vì mình là cục trưởng, liền ưu tiên “Trung” với đồn cảnh sát.
Về phương diện trường học, trọng yếu là cảnh cáo hắn không nên tiến vào dị cảnh nguy hiểm như vậy.
Còn với những cơ quan chính phủ khác… Dụng ý thì cũng rất cổ quái. Các loại thăm dò không giải thích được.
Trần Vũ cũng không biết mục đích của bọn hắn…
“Chẳng lẽ là một phương diện nào đó của mình đã gây nên sự chú ý của quốc gia?”
“Luôn cảm giác phải có phiền phức…”
Đang suy nghĩ, Trần đi dọc theo vỉa hè không được bao xa thì bên cạnh vang lên tiếng còi.
“Tin Tin!”
“Tiểu soái ca, bao nhiêu tiền một đêm?” Cửa sổ xe trượt xuống, Mã Lệ đặt tay lên khung xe, huýt sáo.
“Cô cũng theo dõi tôi?” Trần Vũ nhíu mày.
“Tôi không phải theo dõi cậu, tôi chỉ muốn giúp cậu, nhưng hôm qua cậu chạy nhanh quá, không đuổi kịp.” Mã Lệ vỗ vỗ cửa sổ xe: “Lên xe, tôi tiễn cậu.”
Sau khi nhìn Mã Lệ vài giây, Trần Vũ gật đầu, đi vòng ra phía sau xe, ngồi vào ghế phụ lái.
“Kít —— ”
Cửa sổ xe cuốn lên, Mã Lệ đạp xuống chân ga, khôi phục nghiêm chỉnh hỏi: “Thành công rồi sao?”
“Cái gì thành công?”
“Cậu không phải là đi lấy gien người chú giải và ‘Phục sinh dược tề’ sao?”
“Có phải hay không là cô tiết lộ?” Trần Vũ liếc xéo: “Dẫn đến quốc gia hiện tại đang để mắt tới tôi.”
“Chỗ của tôi kín không kẽ hở. Tôi ngược lại cảm thấy… Là đồn cảnh sát bên kia tiết lộ.” Mã Lệ mỉm cười: “Có lẽ, cậu còn có bí mật lớn khác, bị các nhân viên tình báo của quốc gia đào ra.”
Trần Vũ mặt không biểu tình.
“Bí mật” của cậu nhiều lắm, cũng không biết muốn bắt đầu nói từ đâu…
“Ai, đừng lo lắng.” Mã Lệ vỗ vỗ Trần Vũ bả vai: “Bởi vì cái gọi là không hạ lưu sự, không sợ ngưu đầu nhân. Thuần yêu đảng cố nhiên kiên định, nhưng cũng không không phải chơi không, đúng không?”
Trần Vũ: “...”
“Chúng ta nói chính sự.” Mã Lệ hạ giọng: “Nếu như cậu thật sự tìm được hai thứ đó, chúng ta có thể thương lượng giá cả.”
“Không. Tôi không tìm thấy nó.”
“Tôi mà tin cậu chắc bán nhà.”
“Tin hay không tin thì tôi cũng không tìm được.”
“Cậu không phải là muốn cứu Bát Hoang Diêu đó sao?” Mã Lệ ưỡn ngực: “Em không đẹp sao?”
Trần Vũ: “...”
Mã Lệ: “Nói cho cậu biết một bí mật, xe của tôi chống va chạm khá tốt.”
Trần Vũ: “...”
Tốc độ xe giảm dần .
Mã Lệ một tay cầm vô lăng, một tay khác đặt lên mặt Trần Vũ, thổ khí như lan: “Anh đẹp trai, nếu như anh nguyện ý suy sét đề nghị hồi nãy, hiện tại, em có thể hứa với anh một chuyện.”