Chương 57: Chương 57: Tự chữa thương
Những việc xảy ra đêm qua giống như một giấc mộng.
Gặp tập kích, phản kích, tiến công…
Giết võ giả cấp 3.
Còn giết cả chủ tịch của tập đoàn Nhạc Duy.
Mà cấp độ Trần Vũ vẻn vẹn chỉ có 0.7…
Phim cũng không dám quay như vậy.
“Hô…”
Sương mù màu trắng xám chầm chậm bay lên.
Trần Vũ quay đầu nhìn về phía hai cỗ thi thể bên cạnh, suy nghĩ những dự định sau này.
Rất rõ ràng.
Trần Vũ đã chọc phải phiền phức lớn.
Tạm thời không quan tâm đến võ giả cấp ba, nhưng cái chết của Nhạc Duy chắc chắn sẽ làm cho chính phủ và tập đoàn Nhạc Duy dốc toàn lực điều tra.
Chỉ cần hoài nghi đến trên người của hắn, Trần Vũ không tin mình có thể giấu diếm được các trinh sát hình sự chuyên nghiệp khi bị thẩm vấn.
Cho nên trước khi sự việc bại lộ, hắn phải nghĩ xem làm thế nào để ẩn tàng thi thể, xóa sạch chứng cứ phạm tội của mình.
Đương nhiên, trước khi suy nghĩ thì phải xử lý tốt vết thương của mình trước đã…
Trần Vũ hút xong một điếu thuốc, đem tàn thuốc và toàn bộ khói bụi cho luôn vào bên trong miệng, ăn không chừa một dấu vết nào.
Sau đó nhìn về cánh tay trái đang bị gãy của mình, thở dài thật sâu.
【 xương cốt đứt gãy: Khỏe mạnh +3; khí huyết +78 】
【 xương cốt đứt gãy: Khỏe mạnh +1; khí huyết +44 】
【 xương cốt đứt gãy: Khỏe mạnh… 】
Sự thật chứng minh, suy đoán lúc trước của Trần Vũ về 【 nguyền rủa 】là chính xác.
Đảo ngược【 nguyền rủa 】cũng là có giới hạn.
Khi thân thể Trần Vũ gặp phải tổn thương “Không thể đảo ngược”, bất luận là khôi phục bao nhiêu khí huyết cũng đều sẽ không có ý nghĩa.
Liền giống như bây giờ hắn bị gãy xương.
Không có người giúp Trần Vũ nối lại hai cây xương cốt đã đứt, thì vết thương sẽ không tự động phục hồi như cũ…
Nắm chặt cánh tay trái đang vặn vẹo, Trần Vũ nhẹ nhàng chuyển động.
“A!”
Cơn đau kịch liệt xuất hiện làm cho phổi của Trần Vũ đều muốn co rút lại.
“Xxx mẹ nó.”
“Muốn mạng của lão tử à!”
Bực bội văng tục, Trần Vũ xé xuống một phần ống tay áo, cuộn đoàn thành một đoàn, dùng răng cắn chặt. Sau đó tay run run móc chủy thủ mang trên người ra.
“Mẹ!”
“Móa * *...”
Trong miệng chửi tục không ngừng, Trần Vũ nắm chặt chủy thủ, chống đỡ phần dao nhọn sắc bén ở chỗ cẳng tay bên trái đang bị gãy .
“Hô…”
“Ha…”
“Hô…”
“Ngô!”
Lắc cổ tay, run run cắm mũi đao vào làn da.
Một tia máu đỏ tươi chảy xuôi.
“Hừ…”
Gắt gao cắn chặt vải bố, lưỡi đao tiếp tục cắt.
Những âm thanh vang lên khiến cho người gan dạ khi nghe được cũng phải hãi hùng, từng mạch máu bị cắt đứt, tách rời từng sợi cơ, từng mảnh mỡ bị cắt ra…
Máu văng tung tóe cũng không giấu được phần trắng của khối xương đang nằm sâu bên trong.
【 bị tổn thương: Khí huyết +348 】
【 bị tổn thương: Khí huyết +466 】
【 bị tổn thương: Khí huyết +219… 】
Trần Vũ vừa tách ra bộ phận phía sau, thì bộ phận phía trước đang nhanh chóng khép lại.
“Đkm!”
Gân xanh nổi lên trên trán, Trần Vũ phun miếng vải rách trong miệng ra, nhét đầu lưỡi vào phần thịt đang bị rạch ra, ngăn cản cơ bắp khép lại.
Lập tức vung đao với tốc độ nhanh thêm mấy phần.
“Sưu sưu…”
Không tới hai giây, một vết đao sâu mười lăm centimet đủ để nhìn thấy xương xuất hiện.
“Leng keng.”
Ném chủy thủ đi, thừa dịp vết thương còn chưa khép lại, Trần Vũ đem toàn bộ tay phải luồn vào bên trong máu thịt, nắm xương cốt đứt gãy mình nối hai đầu vào cùng một chỗ.
“Uống uống…”
“Uống uống uống…”
Đau nhức kịch liệt khiến hô hấp Trần Vũ trở nên dồn dập, hai mắt đỏ bừng.
Giọt mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn lăn xuống.
【 bị tổn thương: Khí huyết +583 】
【 bị tổn thương: Khí huyết +710 】
Rút đầu lưỡi về, thân thể Trần Vũ run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng gầm giống như một loài dã thú.
“Mẹ…”
“Ngô ngô ngô…”
“Thảo * *!”
“Ngô…”
Sau nửa phút đọ sức “Huyết nhục” của mình.
Ngón tay Trần Vũ rốt cuộc cảm giác được phần xương cốt bị đứt gãy đã được nối thành công, lập tức rút tay về.
“Phốc phốc.”
Một dòng máu màu đỏ phun ra như suối.
【 bị tổn thương: Khí huyết +883 】
【 bị tổn thương: Khí huyết +650 】
【 bị tổn thương: Khí huyết +447 】
【 bị tổn thương: Khí huyết +325 】
【 bị tổn thương: Khí huyết +255… 】
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Âm thanh điện tử vang lên trong đầu dần dần thưa thớt.
Khi khí huyết “Gia tăng” giảm xuống, vết thương cánh tay trái của Trần Vũ cũng đã biến mất.
Lau đi mồ hôi và máu trên mặt, Trần Vũ hoạt động thử cánh tay trái của mình một chút…
Không có vấn đề gì!
“OK.”
Trong lòng buông lỏng, Trần Vũ cầm lấy chủy thủ chuẩn bị nối xương sườn trên ngực của mình lại. Thì phát hiện lúc đó hắn chỉ bị nứt xương, cũng không phải là gãy xương.
Bây giờ cũng đã khép lại.
Hít sâu, Trần Vũ thu hồi chủy thủ, nhìn trên đất toàn máu mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sau đó khống chế khí kình thể nội ngoại phóng, đem tất cả vết máu mình bốc hơi.
“Xì xì xì —— ”
Hành động này làm cho Trần Vũ hao tổn một lượng khổng lồ khí kình.