Chương 58: Mang con của ta đi buông lỏng một chút (1) Chương 58: Mang con của ta đi buông lỏng một chút (1)
Võ giả cấp 2 bình thường cũng đều không có khả năng không kiên trì được nửa phút.
Nhưng khí kình của Trần Vũ là “Vô hạn”, cho nên có thể tùy ý tiêu xài…
Dọn dẹp sạch sẽ dấu vết của mình.
Trần Vũ đem vết máu còn lại của năm bộ thi thể cũng bốc hơi toàn bộ, chỉ còn lại những mảnh vỡ màu đỏ.
Đây là sau khi bốc hơi lưu lại vật chất.
Có tiểu cầu, bạch cầu, hồng cầu vân vân.
Tập trung những mảnh vỡ này lại rồi cất kỹ. Sau đó Trần Vũ liền đẩy ba bộ thi thể khác ra ngoài, cõng cả thi thể Nhạc Duy và thi thể võ giả cấp ba lên người.
Nhờ có vách tường mà mặt đất và trần nhà nơi này đều cực kỳ bóng loáng.
Nếu không thì việc thanh lý “cặn bã huyết dịch” là một việc không thể nào hoàn thành …
Trọng lượng của năm bộ thi thể vượt qua tám trăm cân.
Nhưng bây giờ đối với Trần Vũ mà nói cũng chỉ là có chút nặng mà thôi.
Hắn vịn năm bộ thi thể, đi tuyến đường hẻo lánh nhất, nhanh chóng chạy tới chỗ sâu dị cảnh.
Không bao lâu, liền đến nơi đang chứa thi thể của Trương Thanh.
Trần Vũ chỉ là nhìn liếc qua liền không để ý tới, tiếp tục chạy về phía trước.
Chạy cho đến khi tự nhận là vị trí đủ sâu, mới dỡ năm bộ thi thể xuống.
Nồng độ phóng xạ nơi này cao một cách kinh khủng, ngay cả máy đo nồng độ phóng xạ đều không thể nào đo được.
Trần Vũ không cho rằng sẽ có vị “Thám hiểm giả” không muốn mạng nào tới đây, sau đó phát hiện được thi thể nằm ở nơi hẻo lánh mà hắn đã giấu.
Sau đó, Trần Vũ tiếp tục đem bốn cỗ thi thể của tiểu đội Trương Thanh mang tới, ven đường cũng đã xóa sạch hết tất cả vết máu.
Thậm chí vết máu dính trên ghế sô pha trong phòng kim loại kia đều bị Trần Vũ mang đi.
Lu bu một chút chính là gần sáu giờ.
Tới tới lui lui kiểm tra bảy tám lần, xác nhận vạn vô nhất thất, lúc này Trần Vũ mới mặc vào trang phục phòng hộ sạch sẽ của mình rời đi dị cảnh.
Nhìn hắn không chút nào biến hóa so với tối hôm qua.
Chỉ là thiếu một chuôi đường đao mà thôi…
Tiến vào độc lập phòng tắm rửa, rửa sạch toàn bộ”Tội ác” trên người. Trần Vũ coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra, “Đường đường chính chính” đi ra quảng trường Thời Không Môn.
Gió buổi sáng cực kỳ mát mẻ.
Thổi đến liền mùi máu tanh trên người hắn đều không ngửi được.
Móc thuốc lá ra, đốt một điếu.
Trần Vũ tùy ý dựa vào một thân cây, quay đầu nhìn qua quảng trường Thời Không Môn bên cạnh, chậm rãi phun ra nuốt vào.
“... Nghĩ lại hôm qua vẫn còn cảm thấy nhiệt huyết của mình đang sôi trào.”
...
Mấy ngày kế tiếp, Trần Vũ duy trì tiết tấu như thường.
Ban ngày ở cửa hàng thuốc lá trông tiệm.
Ban đêm đi dị cảnh tu luyện.
Giống như thật sự là cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Tập đoàn Nhạc Duy còn không có động tác gì quá lớn.
Dù sao võ giả ở trong dị cảnh thăm dò mười ngày nửa tháng cũng là rất bình thường.
Nhưng Trần Vũ có cảm giác là việc này giấu không được bao lâu…
Hắn không sợ cảnh sát trinh sát hình sự chính phủ.
Hắn sợ bên trong tập đoàn Nhạc Duy sẽ có nhân viên biết “Nội tình”.
Những người đó là biết mục đích Nhạc Duy tiến vào dị cảnh, rất dễ dàng hoài nghi đến trên người của Trần Vũ.
Hiện tại, Trần Vũ chỉ hi vọng thi đại học bắt đầu nhanh lên.
Khi kết thúc thi đại học về sau, Trần Vũ trở thành Trạng Nguyên, hết thảy gian nan khổ cực đều không còn tồn tại.
Trạng Nguyên là có đặc quyền.
Làm toàn bộ quốc gia, thậm chí cả là nhân loại hạch tâm bồi dưỡng nhân tài, chỉ là tập đoàn của một vùng, tuyệt đối không dám “Lỗ mãng” .
Mà lần tao ngộ này, cũng xem như là đề tỉnh Trần Vũ.
Thế giới cao võ rất nguy hiểm.
Muốn thời thời khắc khắc duy trì sự bình tĩnh…
Vì thế Trần Vũ từ bỏ ý nghĩ tiếp tục tăng lên thực lực.
Lựa chọn dừng trình độ khí kình mình lại tại cấp 0.7.
Bởi vì từ khi lên học cấp ba, đẳng cấp khí kình của Trần Vũ liên tục được ghi chép lại.
Thời gian ngắn ngủi một tháng, từ Cấp 0.3 lên tới cấp 1, xác thực là kinh thế hãi tục.
Mà 0. 3 lên tới 0.7, có thể lộ ra “Thoáng bình thường” một chút…
Dù sao với thực lực trước mắt của Trần Vũ, cũng đủ để giành được Trạng Nguyên. Quá khác thường là một việc làm không khôn ngoan.
Về phương diện thể chất, Trần Vũ không có gì lo lắng.
Trường học chưa từng tổ chức kiểm tra thể trạng của học sinh. Cũng liền không có ai biết thể chất của Trần Vũ là cao hay thấp.
Chờ khi lên lôi đài, kiên quết nói mình có trời sinh thần lực, cũng sẽ không làm cho người hoài nghi.
Bởi vậy, Trần Vũ dùng toàn bộ ban ngày để học tập các loại thuật cách đấu.
Chiến đấu với võ giả cấp ba để cho Trần Vũ thấu hiểu, kỹ xảo và khí kình đều trọng yếu như nhau.