Chương 73: Phát Hiện Bất Ngờ
Tôi thực sự muốn biết, lát nữa tên này sẽ phản ứng như thế nào, nói không chừng, có thể tìm thấy manh mối về người con gái “Quan Hiểu Hà” kia.
Dường như hắn đang mất tập trung, đi đường nghiêng qua nghiêng lại, hơn nữa cũng không quay đầu nhìn ngó xung quanh, tôi cứ như vậy đi theo phía sau hắn, luôn duy trì một khoảng cách không gần không xa, đi một cách thong thả, dù sao, hắn không vội, tôi cũng không cần vội làm gì.
Rất nhanh liền đến bên cạnh tòa nhà lý thuyết, hắn ngừng lại, cúi đầu suy nghĩ chuyện gì, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn phía sau, tôi nhanh chóng quay mặt đi, giả bộ như đang buộc dây giày của mình, lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn trộm, thân hình tên này lóe lên, bước nhanh vào trong tòa nhà lý thuyết.
Tên này chạy nhanh thật, tôi còn nghĩ hắn sẽ rời khỏi cổng trường, đi ra ngoài làm chút việc gì đó, nhưng không ngờ hắn lại đi vào phòng học.
Tôi cũng không có đuổi theo, nếu hắn đã vào lớp học, tôi theo dõi lần thứ hai liền không tốt, tôi nghĩ một chút, quyết định ngồi ngoài này chờ hắn.
Tôi biết, nếu như trong lòng hắn có quỷ, chắc chắn sẽ không đợi mãi ở trong đó, vừa nãy sự xuất hiện của tôi đã làm hắn hết sức giật mình, nếu thật có vấn đề, hắn nhất định sẽ ra ngoài, đi tìm cô gái "Quan Hiểu Hà " kia.
Tôi nhìn đồng hồ, mới vừa mười giờ đúng, đành phải chờ một chút, đến lúc đám học sinh nghỉ trưa, tôi phỏng chừng hắn cũng sẽ không ở bên trong đợi quá lâu, nhất định phải chạy ra ngoài trước khi còn ít người.
Nghĩ tới đây, tôi dứt khoát tìm cái bồn hoa, ngồi khoanh chân xuống đó, nhìn như nhàn nhã, trên thực tế nhưng là đứng đó nhìn chằm chằm không chớp mắt cửa lớn của tòa nhà lý thuyết.
Đây thực sự là một hành động hành hạ người ta, tôi phát hiện, thì ra thám tử cũng không phải dễ làm, đặc biệt là loại thám tử còn muốn điều tra giao tiếp với mấy sự kiện quỷ thần này, và thực sự điều bất ngờ gì cũng có thể xảy ra, tôi ngồi một lúc, suy nghĩ miên man, không biết vì đâu trong lòng hiện lên một ý tưởng kỳ lạ: Ông thầy này, sẽ không là một người đuổi thi đi? Hắn lấy đi xác chết của Quan Hiểu Hà, sau đó điều khiển thi thể của nàng, làm cho nàng đi khắp nơi làm người mẫu lỏa thể, thay mình kiếm tiền...
Tôi không khỏi rùng mình một cái, âm thầm khâm phục sự tưởng tượng của chính bản thân mình, nếu như đó là sự thật, vậy cũng quá biến thái, một đám học sinh ngành mỹ thuật, suốt ngày ngắm nhìn một người mẫu lỏa thể là xác chết biết đi, còn không ngừng yy ở trong lòng, thậm chí còn có kẻ lén lút...
- Oa! Tại sao em lại ở chỗ này!
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét, làm tôi sợ hãi đến mức tim sắp ngừng đập, suýt chút nữa là cắm đầu xuống đất, tôi đang tập trung tinh thần suy nghĩ về mấy thứ như xác chết ác quỷ, không ngờ ở đằng sau mình một giọng nói đột ngột vang lên, là ai vậy trời?
Tức giận quay đầu nhìn lại, tôi sửng sốt một chút, thì ra người này là Đinh Linh Linh, chẳng biết lúc nào nàng đã đi tới phía sau tôi, bây giờ thấy tôi bị sốc khi nhìn thấy nàng, che miệng khẽ cười nói:
- Thật đúng là, một đại nam nhân mà còn có thể sợ hãi đến như thế, thật không có tiền đồ gì cả.
Tôi phẫn nộ nói:
- Thôi đi, thứ đáng sợ sẽ hù chết người, có quan hệ gì mà nữ nhân với nam nhân... Mà tại sao chị lại ở chỗ này? Chị không đi học à?
Đinh Linh Linh xoa xoa mặt nói:
- Tiết học của chị xong rồi, nên chị liền đi ra đây hóng mát một chút, còn em thì sao, có phải tiết học chuyên ngành em cũng không đi đúng không? Ngày hôm nay chị thấy một người bạn học của em, hắn còn hỏi chị, nói rằng thầy của em muốn tìm em tính sổ kìa.
Ách, tôi không thể không gãi đầu, cũng đúng thật, hai ngày gần đây tôi đều không đi học, nhờ vào một bạn học có quan hệ không tệ lắm giúp đỡ xin nghỉ phép, xem ra, lão Trương có chút khó chịu rồi a.
Nhưng khi tôi nhìn Đinh Linh Linh, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vì thế tôi liền hỏi nàng:
- Chị đang học ngành mĩ thuật, các môn học chuyên ngành chị học ở đâu? Có phải ở ngay bên trong tòa nhà thực hành không?
Đinh Linh Linh lắc đầu nói:
- Không phải a, tòa nhà thực hành nơi đó là dành cho sinh viên đại học năm nhất, còn bọn chị học ở trong tòa nhà dạy học, điều kiện cũng có chút tệ, nhưng trường học mà, đều là bộ dáng này, thời điểm năm thứ nhất đại học cho em điều kiện tốt nhất, để cho em an tâm học hành, đại học năm hai liền qua loa, đến đại học năm ba, em có lên hay không lên buổi học cũng không quan trọng, nơi như thế này, cũng chính là vì lấy tấm bằng tốt nghiệp đại học mà thôi, nhiều nhất thì nó mạnh hơn mấy cái trường đại học gà mờ khác, tuy nhiên cũng chẳng khác nhau là mấy.
Giờ tôi mới hiểu được, chẳng trách, cái cô “Quan Hiểu Hà” kia đi làm người mẫu lõa thể cho sinh viên đại học năm nhất, nếu không, đi làm cho những sinh viên năm hai như Đinh Linh Linh, không khéo sẽ bị nhận ra.
Nhìn thấy nàng dáng vẻ cảm khái, tôi liền đến gần hỏi:
- Vậy sau đó chị có tính toán gì hay không, là về nhà mở phòng vẽ tranh dạy học sinh, hay đi làm một nghề nào đó như thiết kề đồ họa?
Nàng chắp tay sau lưng, đi xung quanh tôi một vòng, sau đó nói:
- Thực ra chị cũng không hề thích vẽ vời gì lắm, quá rắc rối, chỉ tại vì lúc nhỏ, người trong nhà bắt chị phải học mà thôi, bởi vì họ nghĩ rằng chị rất có thiên phú ở phương diện này, vẽ không tệ, nên mới đưa chị tới nơi này học, chị cũng không còn cách nào, qua một ngày thì tính một ngày, còn đối với tương lai sau này, chị không muốn nghĩ quá nhiều.
Nàng nói xong, lại cười tự giễu:
- Hì hì, điều buồn cười nhất là bọn họ đều cho rằng, chị rất yêu thích vẽ vời, nhưng lại không hề biết, đó chỉ là họ ép buộc chị phải thích nó mà thôi.
Trong giọng nói của nàng hơi xúc động, có phần bi thương, tôi cũng vì nàng mà cảm thấy thương, lại hỏi tiếp:
- Như vậy, chị tiếp tục học, sau này thế nào cũng phải lăn lộn trong nghề này để phát triển, cũng không thể học cho có chứ?
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên vỗ tay nói:
- Được rồi, em vừa nói như thế, ngược lại làm cho chị có ý tưởng, nếu chị không vẽ vời, cũng có thể đi làm người mẫu nha.
Tôi vừa nghe hai từ người mẫu này liền giật mình một chút, kinh ngạc hỏi:
- Người mẫu? Ý của chị là...
Nàng có chút hưng phấn gật đầu nói:
- Chính xác, người mẫu, chính là người mẫu khoe thân, em nghĩ mà xem, nếu để cho người khác vẽ ra thân thể của chị, chẳng phải cũng nằm trong phạm vi chuyên nghiệp hay sao? Đương nhiên không tính là học cho có.
Tôi cảm thấy choáng, mấy cô gái bây giờ sao thờ ơ thế nhỉ? Người mẫu khoe thân, sẽ phải chịu đựng biết bao nhiêu chê trách cùng với khinh thường a...
Nàng không thèm để ý đến sự kinh ngạc của tôi, hít một hơi thật sâu, đột nhiên đứng thẳng người trước mặt tôi, giống như một đầu chim công đầy kiêu hãnh, đứng đó xoay tròn trước mặt tôi.
Tôi có chút chóng mặt, tôi không thể không thừa nhận, bản thân Đinh Linh Linh rất xinh đẹp, vóc người cũng không sai, đặc biệt là động tác xoay tròn này của nàng, thực sự có cảm giác giống như đang mua ba-lê, ngay cả mũi chân đều nhón đi lên.
Sau khi nàng xoay vài vòng, liền dừng lại tạo kiểu dáng, nói với tôi:
- Như thế nào? Em thấy chị đây có thiên phú làm người mẫu không?
Tôi chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười nói:
- Ừ, có thiên phú, nếu đi khiêu vũ chị càng có thiên phú hơn...
Tôi đột nhiên giật mình, tôi còn chưa quên, tôi đang theo dõi ông thầy giáo Trần Tuấn kia, đang yên đang lành, Đinh Linh Linh chạy đến khiêu vũ cho tôi xem, đây là sao?
Tôi không nói thêm lời nào với nàng, ánh mắt bắt đầu chuyển tới chuyển lui, ai biết được sau khi Đinh Linh Linh xoay vài vòng, không biết tại sao lại hai tay ôm đầu kêu lên:
- Chị... sao chị đau đầu quá...
Nói xong, nàng liền ngã xuống và lao thẳng vào trong ngực của tôi, tôi vội vàng đưa tay ôm lấy nàng, kêu:
- Chị, chị làm sao thế, mau tỉnh lại a...
Nhưng sắc mặt Đinh Linh Linh tái nhợt, hai mắt hơi mở, khóe miệng chỉ động đậy mấy lần, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng chưa nói được một chữ, liền hôn mê.
Đây không phải là thêm phiền phức sao!
Cũng không biết tại sao tôi liền xui xẻo như vậy, phải cứu hết cô gái này đến cô gái khác, mà cô gái nào đều nằm trong lòng ngực của tôi, đây là có chuyện gì vậy?
Kêu hết nửa ngày mà Đinh Linh Linh còn chưa có phản ứng, bất đắc dĩ, tôi đành phải ôm nàng lên, nhìn hai bên một chút, giậm chân một cái, chạy về hướng phòng y tế.
Kế hoạch theo dõi tuyên bố thất bại, tôi oán hận nghĩ.
Tôi hấp tấp chạy đến phòng y tế, vừa đến nơi tôi liền hét toáng lên:
- Mau mau nhanh, có người lại té xỉu...
Vừa hét lên, tôi liền cảm thấy sững sờ, vì sao phải dùng từ “lại” ?
Một vị bác sĩ hơn 50 tuổi của phòng y tế chạy nhanh tới, vừa mặc áo trắng vừa nói:
- Làm sao làm sao...
Tôi nhìn vào chiếc áo blue trắng của hắn không biết bao lâu chưa được giặt, thầm nghĩ đến lúc này rồi, ngươi còn lo mặc bộ đồng phục chuyên nghiệp này làm gì?
- Không biết vì sao đột nhiên lại ngất đi, bác sĩ xem xem bị gì không.
Tôi chỉ vào Đinh Linh Linh nói, đồng thời thở thật sâu, xoa xoa đầu đầy mồ hôi, tôi có chút buồn bực, Đinh Linh Linh nhìn cũng không mập a, làm sao nặng như vậy? Làm cho chân tôi cảm thấy như nhũn ra.
Bác sĩ phòng y tế đến kiểm tra, lắng nghe nhịp tim, sau đó lặp đi lặp lại mấy động tác khó hiểu, Đinh Linh Linh liền từ từ tỉnh lại, sau đó bác sĩ y tế lại bắt mạch và nói:
- Ừm, không có việc gì, chỉ có chút suy yếu thôi, dùng một chai đường glucose là tốt rồi, lúc trở về nhớ chú ý đến dinh dưỡng. Có phải mấy ngày trước bị căn bệnh gì còn chưa khỏi hay không?
Tôi thầm nghĩ, những gì hắn nói thực sự đúng, chẳng phải mấy ngày trước Đinh Linh Linh bị chìm vào trong con sông, hồn phách xíu chút nữa bị bắt đi, thân thể tự nhiên bị suy yếu.
Tôi nói qua loa:
- Dạ, đúng vậy, bị bệnh đến giờ vẫn chưa khỏe, em để cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng nàng lại không chịu...
Tôi nói dối một cách trôi chảy, vị bác sĩ này dường như nhận ra được điều gì, lắc đầu nói:
- Đám trẻ thời bây giờ, không có một chút chú ý bảo vệ bản thân, quan hệ thì quan hệ, nhưng cần phải biết yêu quý, bảo trọng cơ thể, nếu không sau này hối hận không kịp...
Tôi đờ người ra khoảng nửa phút mới hiểu được có ý gì, cái mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu nhìn xuống, trên khuôn mặt tái nhợt của Đinh Linh Linh củng hiện ra một tia đỏ ửng, hiển nhiên nàng còn rõ ràng sớm hơn so với tôi.
Bác sĩ y tế đi kiếm một bình glucose để truyền vào cho nàng, sau đó nhanh chóng quấn lên kim tiêm cho nàng, vung vung tay nói:
- Không sao rồi, lát nữa có rút ra thì gọi ta, lúc về nhớ chú ý một chút, uống nhiều một chút nước đường đỏ hoặc thứ gì đó...
Tôi một mặt lúng túng đứng ở nơi đó, giật giật mũi, không hề nói gì, chờ vị bác sĩ y tế này lảo đảo đi vào bên trong phòng xem báo, tôi liền nói với Đinh Linh Linh:
- Chị trước tiên cứ ở đây chờ một lúc, em đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ tới đón chị.
Nói xong, tôi cũng mặc kệ nàng ở phía sau gọi tên tôi, liền vội vã chạy ra phòng y tế, trong lòng tôi vẫn luôn ghi nhớ ông thầy thần thần bí bí dạy mỹ thuật kia nữa.
Tuy nhiên tôi mới vừa đi ra không bao xa, hành lang đối diện bỗng nhiên chạy qua tới một người, tôi vừa nhìn, chính là nhân viên trường lão Tất, tôi cũng chưa nói với hắn cái gì, nhe răng nở nụ cười, coi như chào hỏi, cúi đầu liền đi tới.
Nhưng hắn cũng không chú ý đến tôi, giống như đang có chuyện gì, chạy thẳng đến phòng y tế, tôi hơi tò mò, bước chân dần chậm lại, quay đầu nhìn về phía sau, liền nhìn thấy hắn đẩy cánh cửa phòng y tế ra, cẩn thận từng li từng tí, dường như không muốn lộ ra bên ngoài, nói vào bên trong:
- Con sao rồi?
Bên trong có đáp lại hay không, tôi cũng không nghe rõ, nhưng nhất thời trong lòng tôi hiện lên dấu chấm hỏi, lão Tất này là đang hơi Đinh Linh Linh à? Hai người bọn họ... lẽ nào rất quen sao?