Chương 74: Điều Tra
Cánh cửa phòng y tế đóng lại, tôi đi ra ngoài mà lòng đầy nghi ngờ, nhưng cũng không đi nghe ngóng gì cả, bởi vì việc cấp bách hiện tại, là tập trung vào ông thầy dạy mỹ thuật kia, cũng không biết qua thời gian dài như vậy, tên kia có còn ở đó hay không.
Tôi vội vã chạy ra bên ngoài tòa nhà lý thuyết, đang cân nhắc có nên đi lên lầu kiểm tra một vòng hay không, nhưng tôi không biết trùng hợp thế nào, vừa vặn nhìn thấy ở phía xa có một người đang vội vã lên xe, ánh mắt của tôi cũng tốt nên liền nhận ra từ xa, đó chính là thầy Trần.
Tôi nhanh chóng đuổi theo, nhưng hắn ta dường như có vẻ rất gấp gáp, vừa lên xe liền nhanh chóng nổ máy xe, chỉ thấy phía sau xe bốc lên một làn khói đen, trong nháy mắt liền lao nhanh ra ngoài.
Cái tên này muốn chạy!
Tôi tăng tốc chạy nhanh tới, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta bang ra khỏi cổng trường, chạy về hướng thành phố.
Tôi toàn lực đuổi theo, nhưng chỉ thấy được chiếc xe của hắn từ phía sau, tôi lo lắng nhìn trên đường lớn, suy nghĩ muốn bắt một chiếc xe để đuổi theo. Nhưng ai ngờ được nơi này bình thường có rất nhiều xe tải nhỏ đến và đi, vào lúc thời khắc quan trọng như thế này lại không thấy được một chiếc nào, tôi gấp đến độ chỉ biết vò đầu, liền bỏ lỡ như thế, cũng không đến hai phút, chiếc xe kia đã triệt để không còn hình bóng.
Tôi oán hận giậm chân một cái, nếu như không phải khi nãy bị kéo chân sau, tôi liền có thể chuẩn bị trước, ở ngay lúc hắn đi ra, bắt ngay một chiếc xe trên đường để đuổi theo, lần này khỏe, trơ mắt nhìn người ta chạy.
Tôi chán nản một lúc, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ biết tự an ủi bản thân, sư chạy nhưng chùa không chạy được, hắn thân là thầy giáo, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, lần sau chỉ cần theo dõi hắn gắt gao hơn, hoặc chờ đến lúc cô gái kia xuất hiện, lập tức ra tay, theo lời của Nam Cung Phi Yến, nhất định phải biết rõ, rốt cuộc cô ấy là thứ gì biến thành.
Đứng trước cổng trường, tôi nhìn vào sân của ngôi trường có vẻ như yên tĩnh này, không hiểu sao trong lòng nổi lên cảm giác ớn lạnh, vì sao trong một ngôi trường hạng ba nhỏ bé ở nơi hoang vắng này, lại có nhiều chuyện quái dị phát sinh như vậy? Ở bên cạnh tôi, rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập...
Tôi không hề trở về phòng y tế, bởi vì tôi đột nhiên nhận ra rằng, Đinh Linh Linh dường như không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, đặc biệc là lần này, nàng vào đúng thời khắc quan trọng nhất mà xuất hiện bất ngờ trước mặt tôi, cái này rốt cuộc là vô ý, hay có ý đây?
Và đêm hôm qua nữa, tôi không biết được cơn ác mộng đó là thật hay giả, những việc nàng làm là có ý gì, hơn nữa nàng mang đến cho tôi một cảm giác khác thường, vốn chúng tôi không tính là quen thuộc, tại sao thái độ của nàng đối với tôi càng trở nên ám muội hơn, lẽ nào nàng vốn là một cô gái như vậy, hay là, nàng còn có mục đích khác?
Đúng rồi, còn có một màn khi tôi vừa mới rời phòng y tế, càng làm cho tôi ngạc nhiên hơn, chính là nhân viên nhà trường Tất lão, ông ta nhìn thô lỗ như vậy, nhưng khi đối xử với Đinh Linh Linh lại rất ôn nhu, đây mẹ nó lại là chuyện gì nữa?
Đầu óc của tôi đột nhiên rối tung lên, tôi nghĩ mình nên đi tìm một người nào đáng tin cậy để hỏi vài câu.
Người này, chỉ có thể là Sở Kỳ.
Giữa Tân Nhã, Sở Kỳ và Đinh Linh Linh, ba người này đều là bạn tốt của nhau, giờ đây, cũng chỉ có Sở Kỳ có thể tin tưởng được.
Nhưng thực sự có thể tin tưởng được nàng sao?
Thực ra tôi không nắm chắc, nhưng cũng chẳng có phương án nào tốt hơn, tôi cảm thấy, cô gái luôn nở nụ cười toe toét kia, hẳn là rất đáng tin cậy.
Tôi tốn một phen khí lực mới tìm được Sở Kỳ, vừa gặp liền hỏi thẳng nàng, có cảm thấy gần đây Đinh Linh Linh có gì kỳ quái hay không.
Câu trả lời của Sở Kỳ làm tôi cảm thấy bất ngờ, nàng nói rằng Đinh Linh Linh vốn đã quái gỡ rồi.
Tôi hỏi nàng tại sao lại nói như vậy, Sở Kỳ nói cho tôi biết bởi vì Đinh Linh Linh đã từng sống chung trong căn phòng ký túc xá năm trước, lúc đó, trong ký túc xá đó nàng ở cùng với Tân Nhã, Đinh Linh Linh và một nữ sinh, chính là cô gái đã nhảy lầu vào năm ngoái, Quan Hiểu Hà.
Vào lúc ấy, mấy nữ sinh tuy có tính cách khác nhau, nhưng ở chung với nhau cũng hòa đồng, chỉ có mình Quan Hiểu Hà, là một người tương đối kỳ lạ, Tân Nhã có tính cách khá yên tĩnh, nhưng Quan Hiểu Hà này lại vô cùng yên tĩnh, không, không thể gọi là yên tĩnh, thậm chí còn có chút âm trầm.
Mỗi ngày nàng đều nói rất ít, hành động cũng độc lai độc vãng, rất khi khi cùng mọi người giao lưu với nhau, nhưng mà dường như nàng thường hay giao du cùng với một ít nam sinh, thậm chí còn thường hay ra ngoài vào lúc nửa đêm, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, mọi người đều nghĩ nàng khá quái gở, nhưng cũng không có ai hỏi thêm điều gì.
Vào lúc đó, thậm chí mọi người đều nghĩ rằng Quan Hiểu Hà bị quỷ nhập vào người, bởi vì nàng không có bạn bè, không ai dám tiếp cận nàng, thậm chí còn hơn cả Tân Nhã bây giờ.
Nhưng Tân Nhã đối xử với nàng khá tốt, cả hai người bọn họ đều sống rất nội tâm, yêu thích yên tĩnh, hơn nữa chỉ có mình Tân Nhã mới có thể tán gẫu cùng với nàng mấy câu nói, người khác ở trong mắt Quan Hiểu Hà, gần như là một người vô hình.
Nhưng không ai nghĩ tới, chỉ mới vài tháng sau khi khai giảng, Quan Hiểu Hà liền xảy ra chuyện.
Sở Kỳ nói những chuyện của Quan Hiểu Hà một lần từ đầu đến cuối, tuy nhiên nàng hơi lạc đề thì phải, tôi rõ ràng hỏi nàng Đinh Linh Linh có gì kỳ quái không? Tất nhiên việc Quan Hiểu Hà thực sự cũng rất trọng yếu, đợi sau khi nàng vừa nói xong, tôi liền ngắt lời nàng:
- Chuyện của Quan Hiểu Hà đã xong, chị vẫn chưa nói cho em biết, vì sao chị nói Đinh Linh Linh là một người kỳ quái?
Lúc này Sở Kỳ mới vỗ vỗ ngực, le lưỡi:
- Ai nha, chị hơi lạc đề...
Nàng tiếp tục nói, từ sau khi Quan Hiểu Hà xảy ra tai nạn, mọi người liền đem tầm ngắm tập trung vào người Tân Nhã, bởi vì ngày hôm đó, không chỉ có mình Quan Hiểu Hà nhảy lầu, còn có một người nữ sinh khác bị tông xe, thực ra người nữ sinh đó cùng các nàng không quen, chỉ là bạn học cũ của Quan Hiểu Hà, và có mối quan hệ khá ổn cùng với Tân Nhã, cũng không biết vì lí do gì, trong cùng một ngày, cả hai người đó đồng thời có chuyện.
Nhưng tất cả những chuyện này, Tân Nhã lại biết được trước một ngày xảy ra tai nạn, vì vậy mọi người đều cho rằng đó là lời nguyền rủa ác độc của Tân Nhã, mới dẫn đến hậu quả này, bởi vì nàng nói quá chính xác.
Trong lúc nhất thời lời đồn đại nổi lên khắp bốn phía, Tân Nhã không chịu nổi áp lực, vì vậy đã làm thủ tục để tạm nghỉ học. Sau này cơn phong ba cũng dần dần lắng xuống, chớp mắt một cái đã tới năm nay.
Sau khi tựu trường, không có ai nghĩ tới Tân Nhã sẽ trở lại ngôi trường lần nữa, hơn nữa còn lấy thân phận là sinh viên đại học năm nhất để đi học. Chuyện này thực sự nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, nên mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi lên, nói nàng năm ngoái đã làm chết hai người, năm nay sẽ còn tiếp tuc.
Tuy nhiên sau khi Tân Nhã trở lại, nàng yêu cầu được ở một mình một gian phòng. Nàng nói rằng nàng không muốn mang đến những điều rắc rối không cần thiết và ảnh hưởng xấu đến đám người Sở Kỳ. Sở Kỳ các nàng cũng không miễn cưỡng được, đành phải chiều theo, nhưng không hề nghĩ tới, Đinh Linh Linh cũng bao một mình một gian phòng, hơn nữa nàng bắt đầu học tập không chuyên tâm, người cũng dễ nổi cáu, thường xuyên đờ người ra, nói một ít lời kỳ quái làm ai nghe cũng không hiểu, giống như đang nói chuyện cùng với người nào đó.
Ngoài ra, nàng trở về sau lần khai giảng này, trong người nàng đột nhiên có một mùi thơm kỳ quái không thể giải thích, mà năm ngoái căn bản không hề có.
Khi tôi nghe đến điều này, trong lòng tôi chìm xuống, quả nhiên, Đinh Linh Linh này cũng thực sự có vấn đề.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút bất an, ở trong trường học này, bạn bè tôi quen biết không nhiều, bên trong nữ sinh cũng chỉ vẻn vẹn quen biết mấy người các nàng, nhưng tôi không ngờ rằng, không ai trong số họ là người bình thường.
Tôi theo bản năng nhìn Sở Kỳ một chút, ánh mắt có chút chột dạ, trong nháy mắt nàng liền nhìn ra ý nghĩ của tôi, cười nhìn tôi một lúc, nhưng lại thở dài nói:
- Không cho phép em nghi ngờ chị, các nàng, mặc dù không biết các nàng làm sao, nhưng các nàng đều không rõ ràng được, tuy nhiên, các nàng vẫn là những người bạn tốt nhất của chị, vì thế nên chị sẽ không bao giờ từ bỏ...
Vào thời khắc này, tôi hơi cảm động, vỗ vỗ bờ vai của nàng, tôi nói:
- Tốt rồi, dù cho có như thế nào, các nàng có được một người bạn tốt như chị, hẳn sẽ rất hạnh phúc.
Tôi thở dài một hơi, hỏi nàng một vấn đề cuối cùng, Đinh Linh Linh và nhân viên nhà trường Tất lão kia, có mối quan hệ gì không?
Sở Kỳ sửng sốt một chút, lắc đầu nói, nàng cũng không biết, nhưng nàng đã nhìn thấy được vài lần, Đinh Linh Linh cùng với ông ta nói chuyện riêng, nhưng mà cô ấy rất khó chịu khi người khác hỏi đến, thường hay tỏ ra không quen biết, nếu tình cờ gặp cũng không thèm nhìn Tất lão một chút.
Tất lão, Tất lão, tôi lẩm bẩm trong lòng tên của lão vài lần, đột nhiên tôi nhớ tới lớp học bị ma ám cùng với cái khóa cửa kia...
Trong lòng tôi đột nhiên hơi động, lẽ nào, chính là nàng?
Khi tôi rời đi, tôi đã nói cho Sở Kỳ rằng sắp tới đừng nên tiếp xúc cùng các nàng quá nhiều, bởi vì, tôi không thể đảm bảo được sau này sẽ phát sinh cái gì.
Tiếp theo, tôi còn muốn đi tìm một người, tôi nghĩ, từ trong miệng của nàng, nhất định có thể thu hoạch được thêm nhiều manh mối.
Nàng chính là Tân Nhã.
Tôi cảm thấy, tuy bề ngoài Tân Nhã thường hay tỏ ra xa lánh với mọi người, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng yếu ớt, bất lực, rốt cuộc nàng đang ẩn giấu bí mật gì, tại sao không chịu nói cho tôi biết?
Lầu ba, trong phòng ngủ của Tân Nhã, tôi cất bước đi vào một mình, cũng không có chào hỏi trước với nàng.
Tôi muốn xem nàng đang làm gì vào lúc này.
Tuy nhiên, tôi vẫn gõ cửa trước, thứ nhất, đây là phép lịch sự khi tiến vào căn phòng của phái nữ, thứ hai, cánh cửa đã bị khóa mất rồi....
Bên trong vang lên tiếng bước chân, ngay lập tức, khuôn mặt có chút tiều tụy của Tân Nhã xuất hiện ở trước mặt tôi.
- Vào đi.
Nàng mỉm cười đối với tôi, yếu ớt nói.
Tôi nhìn nàng có chút không được tự nhiên, đành phải miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó đi vào bên trong căn phòng, đánh giá xung quanh một chút, đây là một phòng ngủ rất đơn giản và sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều ngay ngắn rõ ràng, nhưng trong một căn phòng ngủ to lớn, chỉ có một chiếc giường đơn, với một con gấu bông lớn ở trên giường, trông hết sức khả ái.
Nàng chỉ vào một cái ghế ở đầu giường, tôi ngồi xuống chỗ đó, ngẩng đầu hỏi nàng:
- Chị biết em sẽ tới sao?
Nàng nở nụ cười, khuôn mặt hiện lên chút ôn nhu, nhưng chưa lập tức trả lời mà quay đầu về tấm gương chải tóc.
Tôi yên lặng lắc lắc đầu, tôi làm sao quên mất, nàng có năng lực đoán trước tương lai, nói không chừng ngay lúc tôi vừa nói chuyện cùng với Sở Kỳ, nàng đã biết được tôi sẽ đến.
Cảm giác này làm cho tôi hơi bất an, giống như việc riêng tư của tôi hoàn toàn bị phát hiện và phơi bày ra trước mặt của nàng, tôi hơi lúng túng, thấy nàng không nói lời nào, liền quay đầu nhìn xung quanh một chút, nói vẩn vơ:
- Sao chị ở nơi này chỉ có một cái giường vậy, lẽ nào nhân viên quản lí lại nhẫn tâm như vậy, lấy hết mấy chiếc giường kia đi luôn sao?
Thực ra tôi muốn bày tỏ ý tứ của mình là nhận viên quản lí cố ý muốn đem nàng cô lập, không để cho ai ở cùng chung phòng ngủ với nàng, nhưng Tân Nhã một bên chải tóc một bên đáp:
- Là chị yêu cầu nhân viên quản lý lấy đi, nơi đây chỉ có một mình chị sống, tại sao lại cần phải thêm nhiều giường làm gì, lẽ nào em không biết, trong phòng có quá nhiều giường trống, sẽ hấp dẫn quỷ hồn tới sao?
Tôi xấu hổ gãi gãi đầu, thật vậy, đây cũng là một điều cấm kỵ bên trong cuộc sống, trong phòng không thể có giường trống được, nếu không, nhưng “người bạn tốt” kia sẽ nghĩ rằng có người chuẩn bị cho chúng nó, đến lúc đó sẽ trở thành bạn cùng phòng với ma quỷ, nếu mà trở thành bạn cùng phòng với chúng nó, hậu quả sẽ rất tồi tệ.
Tôi không nghĩ rằng Tân Nhã lại biết được điều này, lúc tôi đang muốn mở miệng nói tiếp, nàng đã chải tóc xong xuôi, dùng kẹp tóc kẹp lại, ngồi thẳng người, ánh mắt nhấp nháy, nhìn chằm chằm vào tôi nói:
- Chị nghe nói, vào tối ngày hôm qua, em ở lại trong phòng ngủ của Đinh Linh Linh phải không?
Tôi sửng sốt, việc này, nàng cũng biết?