Chương 82: Đại Săn Giết
Thời gian phảng phất như đọng lại vào lúc này, tôi nắm chặt tấm phù chữ Cấm, một luồng sức mạnh không tên dường như đang chảy xuôi trong cơ thể. Vào lúc này, tôi cảm thấy tinh thần lực của tôi mạnh mẽ chưa từng thấy, ngay cả bóng tối xung quanh lúc này như thể bị xua tan. Tôi thấy được rõ ràng ánh trăng trên đỉnh đầu của người trẻ tuổi kia.
Thì ra đó là một chiếc gương, một chiếc gương cổ có hình giống như mặt trăng, lung linh với ánh sáng màu trắng sữa, đang quay tròn trên đỉnh đầu của hắn.
Hai tay của hắn vẫn cứ kết pháp ấn, khuôn mặt của hắn lạnh lùng, luôn mang theo một nụ cười tà ác, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, dường như hắn cũng đang ở nơi đó tụ tập sức mạnh.
Chúng tôi không có ai nói chuyện, tất cả những câu nói hay lời giải thích đều vô dụng. Chân lý của thế gian này, đôi khi phải dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Người thắng làm vua!
Pháp quyết chữ Cấm đột nhiên phát sinh từng tia từng tia hắc mang, giống như ánh sáng điện có màu đen, đang xoay quanh lượn lờ ở trên tấm phù, tôi biết, đây mới là hình thái nguyên thủy chân chính của nó, cấm kỵ, vốn là sức mạnh đến từ trong bóng tối.
Tôi ra tay trước, tấm phù chữ Cấm bay ra, như một tia chớp màu đen, lao thẳng về trước mặt của người trẻ tuổi.
Nếu như hắn quả thật là một cấm kỵ giả, chắc chắn sẽ bị thương!
Người trẻ tuổi kia hầu như hành động cùng một luc, hai tay của hắn liên tục biến hóa. Một đầu ngón tay chỉ vào tấm gương cổ, nhất thời một luồng nguyệt quang liền lan ra lần nữa, nhưng không giống như sự lan tràn lúc trước, mà là hóa thành một đạo ánh sáng thẳng tắp, bắn thẳng ra, nhìn tư thế, có vẻ như hắn đang muốn dùng đòn đánh cùng tôi cứng đối cứng.
Không có sức mạnh nào có thể ngăn cản được thời khắc va chạm này, sức mạnh của cấm kỵ, cùng với lực lượng nguyệt quang của hắn. Trong khoảnh khắc bọn chúng đối đầu nhau, lại không hề có một âm thanh nổ tung kinh thiên động địa, mà chỉ nhẹ nhàng vang lên một tiếng “ba” nhỏ. Giống như ném một hòn đá vào trong một hồ nước, vẻn vẹn chỉ tạo nên một tia gợn sóng.
Tuy nhiên, hai lực lượng này gần như giao hòa với nhau ngay lập tức. Ánh sáng hai màu đen trắng chói mắt, quấn quít quay quanh nhau. Cũng không biết chúng đang cuốn lấy nhau, hay đang nuốt chửng lẫn nhau, không khí ở giữa không trung đột nhiên khuấy động lên.
Lại nhìn người trẻ tuổi kia, hai tay kết ấn, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ vào chiếc gương cổ xưa ở trên đỉnh đầu, đang không ngừng thúc giục sức mạnh, tư thế cùng với biểu hiện, giống y như những lúc cao thủ quyết đấu ở trong phim điện ảnh.
Nhưng tôi lại đang nắm lấy tay của mình, không biết phải làm thế nào, cũng đành bắt chước dáng vẻ của hắn, trợ uy cho pháp quyết chữ Cấm, dù sao người ta cũng có dáng vẻ trịnh trọng như vậy, tôi cũng không thể làm xấu mình được chứ?
Nhưng thực tế tôi thực sự chẳng biết làm cái gì khác, trừ phi làm loạn vào lúc này thôi. Tôi ném ra thêm một tấm phù chữ Phá nữa, cũng không biết làm như vậy có hiệu quả gì không.
Cứ như vậy, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, dưới cây cầu ven hồ, có một đoàn ánh sáng trắng đen không ngừng quấn quanh lẫn nhau, ở phía sau ánh sáng trắng, có một người trẻ tuổi đang cố gắng điều khiển, khuôn mặt chăm chú biểu hiện quyết dành thế phải thắng.
Mà phía sau ánh sáng đen, tôi cũng là một mặt căng thẳng và mờ mịt, hai tay quơ tới quơ lui, cũng không phải phải đưa chỗ nào. Tôi đã nghĩ thừa dịp lúc này nhảy qua đạp hai phát vào chân hắn, nhưng lại không thể hạ nổi quyết tâm.
Ai, đây chính là khắc họa chân thật nhất trận chiến đấu chính thức đầu tiên từ khi tôi làm một cấm kỵ sư thực tập...
Sau khi tôi xoắn xuýt được một lúc, giữa không rung lại xuất hiện dị biến.
Ôi con trai, một đoàn ánh sáng cả đen lẫn trắng quấn lấy nhau cả buổi mà không hề phân ra được thắng bại, nhưng một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, hóa thành một ngọn lửa đỏ rực, ánh sáng hai màu trắng đen kia nhất thời vỡ vụn ra thành từng mảnh, giống như khói như sương chậm rãi tiêu tán trên bầu trời đêm.
Trong lúc nhất thời làm cho tôi sửng sốt, đây là sao đây, mọi thứ đã xong xuôi chưa? Pháp quyết chữ Cấm này của tôi đã bị hắn phá rồi sao? Điều này không khoa học a...
Người trẻ tuổi kia chậm rãi thu lại thế đứng vững chãi, hít một hơi thật sâu, lấy tay đem chiếc gương cổ kia thu vào trong lòng, nhìn chằm chằm vào tôi, khẽ quát:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Ta nhún vai một cái và nói:
- Ngươi không cần quan tâm ta là người như thế nào, nói chung ngày hôm nay ngươi phải đem mọi chuyện mà ngươi đã làm nói rõ ra. Nếu không ta sẽ không giảng hòa với ngươi.
Hắn lại nở nụ cười, chậm rãi nói:
- Không sai, ngày hôm nay vốn là phải không chết không thôi, nhưng ta không hề nghĩ rằng, ở trên thế gian này lại ẩn giấu một cao thủ như người. Thiết nghĩ, những năm này chúng ta ẩn cư ở trong núi, lại kiến thức nông cạn như vậy. Tuy nhiên quá đáng tiếc, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Hắn nắm chặt hai tay lại, bước từng bước về phía tôi, trong ánh mắt mơ hồ toát ra sát ý.
Trong lòng tôi thầm kêu không tốt, cái tên này chơi phép thuật chưa chiếm được thượng phong, liền muốn theo tôi vật lộn, này mẹ kiếp, đây là điểm yếu của tôi mà...
Tôi cũng lập tức nắm tay, nhẫn huyết ngọc đã đeo ở trên tay từ lâu, nghĩ thầm lần này bất luận động tác của ngươi có nhanh cỡ nào đi chăng nữa, ta liều mạng không né không tránh, cũng phải cho ngươi nếm thử sự lợi hại của cấm vật Hàn gia này.
Dù sao ngày hôm nay tôi tới đây, đã không thèm đếm xỉa đến gì nữa, về tấm phù tôi mang đến một sấp, hơn nữa trong đó phần lớn đều là tấm phù chữ Phá, một số ít là tấm phù chữ Cấm, đây đều là thuần túy vì đánh nhau mà bố trí, trong lòng tôi thầm nghĩ, nếu như chiếc nhẫn huyết ngọc đánh không tới ngươi, ta liền đem hết mấy tấm phù này hoàn toàn ném ra ngoài, liền không tin không chơi chết ngươi!
Hắn đi ra mấy bước, bỗng nhiên khóe môi vểnh lên, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, lập tức, thân thể giống như bị hố đen nuốt chửng, không gian một trận vặn vẹo, liền lần nữa biến mất không thấy đâu!
Lại nữa rồi, lại tới nữa rồi, lại là cái chiêu ẩn thân thiến công kia của hắn. Tôi hít một hơi thật sâu và bước một chân lên trên, đã làm tốt tư thế vung quyền, để bảo đảm khi mà hắn xuất hiện, tôi có thể lập tức vung một quyền đánh vào khuôn mặt nhìn vào là muốn cho ăn đấm của hắn.
Vừa chuẩn bị sẵn sàng, sau một khắc, đột nhiên ở phía sau truyền đến một trận cười khinh bỉ, trong lòng tôi chìm xuống, đang muốn xoay người lại, nhưng còn chưa kịp làm ra phản ứng, sau lưng đột nhiên phải hứng chịu một đòn nghiêm trọng, bước chân tôi lảo đảo bước về phía trước mấy bước, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, cả người gần như muốn ngất xỉu. Không khỏi thầm mắng cái tên này quá vô liêm sỉ, không ngờ lại chạy ra đằng sau đánh lén!
Hắn lại cười khẩy lần nữa, né người sang một bên. Tôi cũng nổi điên, liều mạng quay đầu lại đấm cho hắn một phát, thẳng vào mặt của hắn. Nhưng tên này thực sự phản ứng quá nhanh. Chỉ chớp nhoáng liền bóp chặt nắm tay của tôi, sau đó liền muốn dùng sức bẻ cổ tay của tôi.
- A....
Một tiếng hét thảm vang vọng trên bầu trời đêm, tôi giữ cổ tay và lảo đảo lùi về sau, cảm thấy vô cùng đau đớn, như muốn gãy lìa, lực tay của người trẻ tuổi này quả nhiên lớn đến đáng sợ.
Nhưng tiếng hét thảm này lại là do hắn phát ra...
Tôi thấy được tư thế của hắn ta trông giống y như tôi, cũng ôm cổ tay lảo đảo lui về phía sau, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nói lớn:
- Ngươi, ngươi thật là hèn hạ...
Tôi không cam lòng yếu thế, cũng bóp cổ tay mắng to:
- Mẹ kiếp, có ngươi mới đê tiện đó, đánh lén từ phía sau lưng, thì tính gì là hảo hán chứ!
Hắn dùng sức cắn răng, không lên tiếng, vội vàng nhìn vào vết thương nơi tay, nhưng biểu hiện càng lúc càng kinh hãi.
Tôi hiểu rõ, vừa nãy hắn tóm lấy nắm đấm của tôi, đã bị gia nhọn của nhẫn huyết ngọc đâm trúng, cho nên mới thành bộ dạng này. Trong lòng tôi mừng thầm, đây gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống được, nếu không phải ngươi nghĩ muốn bẻ gãy tay của ta, thì làm sao người lại bị trúng chiêu được chứ?
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn thấy rõ vết thương trên tay hắn như thế nào. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của hắn, chắc chắn hắn đã bị dọa cho vỡ mật. Nhẫn huyết ngọc dù sao cũng là cấm vật của Hàn gia, ý nghĩa như tên, cái gọi là cấm vật, chính là đồ vật bị cấm sử dụng, sức mạnh ở trong đó tự nhiên không phải chuyện nhỏ. Vừa nãy nếu tôi dùng sức mạnh của nhẫn huyết ngọc, dùng máu của mình để khai triển pháp quyết chữ Cấm, như vậy tôi tin tưởng hắn căn bản sẽ không có cách nào phá đi, chính bản thân mình cũng sẽ không phải dùng đến nắm đấm.
Thân hình của hắn đã lảo đà lảo đảo, bỗng nhiên ngẩng đầu, đầy mặt nồng đậm sát khí. Nhưng phía trên khuôn mặt cũng đang được bao phủ bởi một tầng khói đen nhàn nhạt!
Tôi không khỏi cả kinh, chẳng lẽ đây chính là uy lực của nhẫn huyết ngọc?
Đột nhiên hắn lại bước về phía tôi lần nữa, cả người dường như được bao phủ bởi sát khí, cộng với hắc khí trên khuôn mặt của hắn, theo bước tiến của hắn, cũng càng lúc càng dữ tợn.
Giống như là mỗi bước tiến của hắn, sát khí sẽ dày đặc hơn một phần, mà hắc khí kia, càng là muốn đậm hơn một phần.
Tôi theo bản năng chậm rãi lùi về phía sau, dáng vẻ của hắn lúc này làm cho người ta cảm giác hết sức đáng sợ, giống y như thể đang bị tẩu hỏa nhập ma, vào lúc này, tốt nhất tôi nên tránh đi mũi nhọn, tránh việc bị ăn phải thiệt thòi không đáng có.
Trong tay tôi, đồng thời nắm một tấm phù chữ Phá cùng với một tấm phù chữ Trấn. Nếu như hắn tiếp tục tiến về phía trước, tôi dự định sẽ triển khai một cuộc tấn công từ xa, tuyệt đối không thể để cho hắn có cơ hội gần người.
Ạch, tôi đột nhiên có suy nghĩ kỳ quái, nếu như chạy một vòng quanh bờ hồ, hắn có thể ngã xuống trước hay không...
Tuy nhiên hắn rõ ràng không dự định cho tôi cơ hội này, tôi đang muốn xoay người bỏ chạy, sau một khắc, hắn hét lên vài tiếng quái dị, liền phi thân tới, dáng dấp kia, giống như là một đầu dã thú bị thương đang phát điên.
Tôi không chút do dự, giơ tay lên, liền muốn ném ra tấm phù chữ Phá, mặc kệ mọi thứ, ta trước tiên muốn cho ngươi nổ tung!
Nhưng mà ngay khi tôi sắp đem tấm phù chữ Phá ném đi, trong nháy mắt còn chưa kịp ra tay, ở thế ngàn cân treo sợi tóc đó, một luồng ánh sáng đỏ phát ra từ cách đó không xa, mạnh mẽ ngăn cản thế công của người trẻ tuổi này.
Tôi sững sờ, động tác trên tay liền ngừng lại. Rồi tôi thấy được một dáng người thon thả nhảy ra từ trong bóng tối, đó là một cô nương mang khăn đen che mặt và mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây, nàng đưa tay ra ngăn cản người trẻ tuổi, vội la lên:
- Anh à, đủ rồi...
Người trẻ tuổi gào thét nói:
- Tranh Nguyệt, em đừng có xía vào, đây là một cuộc đại săn giết, vốn là một trò chơi tử vong, không ai có thể ngăn cản nó được...
Tôi lại cảm thấy sửng sốt, đại săn giết? Rốt cuộc đó là cái gì?