Chương 173: Đầu óc của các cậu bị lừa đá à?
- Lão tam, cầm lấy này!
Tần Dương đưa hai tấm vé hòa nhạc cho Tôn Hiểu Đông.
Tôn Hiểu Đông cầm lấy, tò mò nhìn thoáng qua thì hai mắt trợn trừng.
- Vé vào cửa của buổi biểu diễn ca nhạc của Miêu Toa! Lão đại, cậu kiếm ở đâu ra đấy?
Tần Dương cười nói:
- Không phải Lâm Hiểu Nguyệt rất thần tượng Miêu Toa hay sao? Hôm nọ tôi có nói chuyện thì biết được rằng bạn học Lâm rất muốn đi dự buổi hòa nhạc này nhưng do giá vé đắt quá nên không đi được. Thế nên hôm trước tôi có hỏi xin Miêu Toa mấy tấm vé.
Tôn Hiểu Đông hiểu ý ngay lập tức cười ha ha rồi nói:
- Lão đại, cậu quả là tinh tế. Bây giờ tôi sẽ đi hẹn cô ấy, đợi khi cô ấy nghe được tin này thì chắc chắn sẽ rất vui.
Tần Dương cười ha ha:
- Mau chóng chốt hạ đi. Tôi ủng hộ cậu hết mình.
Tôn Hiểu Đông cười gian:
- Tất nhiên rồi!
Tần Dương quay đầu hỏi Lâm Trúc đang ngồi trước màn hình máy tính:
- Lão tứ, cậu có muốn đi nghe ca nhạc hay không?
Lâm Trúc lắc đầu:
- Tôi không có hứng thú đi xem ca nhạc lắm nên sẽ ở nhà để không lãng phí mấy tấm vé.
Tần Dương gật đầu:
- Tôi có mười tấm vé, đưa cho lão tam hai cái, đưa cho lão nhị hai cái, còn sáu cái giải quyết sao đây?
Lâm Trúc mỉm cười nói:
- Cậu có thể hẹn phòng của Hàn Thanh Thanh cùng đi nha. Mấy cô gái vẫn luôn yêu thích đi xem hòa nhạc.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Hôm đấy tôi lại bận chút việc nên không đi được. Tôi sẽ cho phòng ngủ của Hàn Thanh Thanh bốn vé, thế thì vẫn dư ra hai tấm.
Tôn Hiểu Đông kinh ngạc hỏi:
- Cậu không đi ư?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Ừm, tôi bận chút việc, cần phải đến một chỗ khác.
Mấy người Tôn Hiểu Đông cũng biết quan hệ xã hội của Tần Dương rất phức tạp, hắn cũng trưởng thành hơn xa những bạn bè cùng trang lứa cho nên chưa chắc đã có hứng thú đi nghe ca nhạc, do đó bọn họ cũng không nghi ngờ gì.
- Đúng rồi, hai ngày nữa sẽ diễn ra trận bóng rổ. Nhân buổi chiều này không có tiết học, chúng ta hãy ra sân bóng rổ luyện tập, tránh cho lúc ra sân bị rối loạn đội hình.
Tần Dương gật đầu:
- Được.
Tôn Hiểu Đông là lớp phó thể dục của lớp Hai nên hắn phụ trách các công việc liên quan đến giải bóng rổ lần này. Số lượng sinh viên nam của lớp Hai vốn không nhiều làm Tôn Hiểu Đông phải van nài Hà Thiên Phong và Tần Dương gia nhập, cộng thêm ba người bạn khác cùng lớp mới miễn cưỡng tạo nên một đội hình 5 + 1 tiêu chuẩn.
Sau bữa cơm trưa, dưới sự hô hào của Tôn Hiểu Đông, sáu sinh viên nam và bảy sinh viên nữ sẽ tham gia giải bóng rổ lần này đi ra sân bóng, chuẩn bị huấn luyện đội hình trước ngày thi đấu.
Thân thể của Tôn Hiểu Đông cường tráng nhất nên đảm nhiệm vị trí tiên phong. Hà Thiên Phong từng chơi bóng rổ, có tỉ lệ ném trúng không tệ nên đảm nhiệm vị trí tiểu trung phong. Tần Dương phản ứng nhanh nhẹn, chiều cao cũng tốt nên đảm nhiệm vai trò trung phong. Còn hai sinh viên nam khác thì chơi hậu vệ.
Dù số lượng sinh viên nam của lớp Hai tương đối ít nhưng các lớp khác cũng không khá khẩm gì hơn. Thậm chí có lớp còn không tập hợp đủ người để tạo thành một đội chơi. Vì lẽ đó, Tôn Hiểu Đông mang trong mình dã tâm bừng bừng, hi vọng có thể dẫn dẫn các bè bạn lớp Hai đạt được thành tích tốt, thậm chí trở thành nhà vô địch.
Bọn họ luyện tập khá hăng say, thỉnh thoảng Tôn Hiểu Đông lại chỉ đạo chiến thuật cho mọi người. Tần Dương cũng rất khiêm tốn tiếp nhận sự chỉ đạo này. Nếu như hắn dùng toàn lực chơi bóng thì không khác nào bật hack nên có thể đạt được thắng lợi đơn giản nhưng về mặt chiến thuật hoặc kĩ xảo bóng rổ thì hắn không biết được nhiều.
Đang lúc bọn người Tần Dương đang luyện tập, bỗng nhiên có một đám người kéo đến sân bóng rổ, dẫn đầu là Chu Trạch – người theo đuổi Hàn Thanh Thanh. Chu Trạch nhìn thấy đám người Tần Dương thì nheo mắt lại, quay đầu nói với các đồng đội của mình điều gì đó.
Sau đó, Chu Trạch dẫn theo đồng đội đi tới, một trong số đó tiến lên cười nói:
- Các anh em, tự mình luyện tập thì rất chán, hay là đấu đi, như thế càng có hiệu quả hơn.
Tôn Hiểu Đông nhìn qua Chu Trạch rồi uyển chuyển từ chối:
- Chúng tôi chỉ đang tập chiến thuật để chuẩn bị tham gia giải bóng rổ. Bọn họ đều là người mới chơi nên tốt nhất vẫn nên tự mình luyện tập.
- Ha ha, chỉ có thi đấu mới giúp các cậu tiến bộ nhanh được. Nơi này sân bãi cũng ít nên các cậu đừng chiếm hữu riêng thế chứ. Mọi người chỉ trao đổi kinh nghiệm, không quan tâm thắng thua.
Ánh mắt của Tôn Hiểu Đông lướt qua các sân khác thì thấy mọi người đều đang thi đấu đối kháng. Xem ra để chuẩn bị cho giải đấu bóng rổ, mọi người đều đang mài gươm.
- Được rồi, thế thì đấu một lúc đi.
Tần Dương lau mồ hôi trên mặt rồi quay đầu nhìn Chu Trạch. Trực giác cho hắn cảm thấy Chu Trạch và đội của hắn không thực sự muốn thi đấu tập với mình mà là muốn gây sự.
Lo lắng của Tần Dương nhanh chóng biến thành hiện thực, đám người Chu Trạch rõ ràng không hề thi đấu mà chỉ chăm chăm gây sự.
Vốn dĩ thi đấu bóng rổ diễn ra rất quyết liệt, việc va chạm xảy ra thường xuyên, chỉ cần động tác quyết liệt một chút là sẽ gây nên nhiều vấn đề. Chỉ mới đánh vài phút mà một thanh niên to như con voi của đội đối phương đã đụng vào một hậu vệ của lớp Hai làm cậu ta ngã ra đất.
Chu Trạch đi lên trước, dùng vẻ mặt hối lỗi kéo người vừa bị ngã đứng dậy, ân cần hỏi han:
- Cậu có sao không?
Cậu bạn này vốn dĩ muốn nổi giận nhưng thái độ của Chu Trạch làm cậu ta không tiện thể hiện sự khó chịu của mình, nếu không thì lại mang tiếng bụng dạ hẹp hòi.
- Không có việc gì.
Chu Trạch quay đầu quở trách người thanh niên cao to kia:
- Này, cậu to như con voi ấy, đánh bóng rổ thì kiềm chế chút đi, đừng làm người khác bị thương.
Trong miệng Chu Trạch nói thế nhưng lại kín đáo giơ ngón cái lên để tán dương người này làm rất tốt.
Mọi người lại tiếp tục trận bóng nhưng còn chưa đánh tiếp được hai phút thì thanh niên “voi con” kia nhảy lên tranh bóng bật bảng thì lại vung cùi chỏ đập vào mặt Hà Thiên Phong làm cậu ta chảy máu mũi.
“Voi con” lại làm bộ mặt ăn năn:
- Ơ kìa, cậu không sao chứ. Lúc tranh bóng bật bảng tôi không chú ý lắm…
Hà Thiên Phong đưa tay vuốt mũi thì thấy máu chảy đầm đìa, không thể kìm nổi sự tức giận.
Hà Thiên Phong vốn dĩ không phải là người dễ bị bắt nạt. Dù sao cậu ta cũng là con nhà giàu, lại nhìn thấy vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của “voi con” thì lửa giận bùng phát.
- Cút!
Hà Thiên Phong hung hăng tung một cú đấm vào mặt tên “voi con” làm máu mũi của hắn cũng chảy đầm đìa.
Cú đấm này như châm ngòi cho mâu thuẫn của hai bên bùng nổ. Mọi người cùng vọt lên.
Dù những người bên Chu Trạch cũng đều cao to đen hôi nhưng so về đánh đấm không ai sánh nổi Tần Dương, mà một khi đã đánh, Tần Dương sẽ không nương tay, không thể để kẻ khác bắt nạt bạn cùng phòng mình được.
Chưa đầy một phút, năm người trong sân và mấy kẻ vây xem tham gia vào cuộc ẩu đả đều bị đánh nằm ra đất. Dù không gãy tay gãy chân nhưng mặt mũi ai cũng bầm dập tím tái.
Ánh mắt của Hà Thiên Phong trở nên hung dữ:
- Đầu óc của các cậu bị lừa đá à? Lão đại của chúng tôi là bậc anh hùng có thể đánh ngã số người đủ để lấp đầy một con phố dài thế mà các cậu cũng dám động thủ với bọn tôi ư? Đúng là ông cụ thắt cổ không còn muốn sống nữa rồi.
Chu Trạch phun ra một ngụm nước bọt, sắc mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Tần Dương, đừng tưởng rằng dùng nắm đấm là có thể vô địch thiên hạ. Mày cứ đợi đến lúc bị đuổi học đi. Không ai trong đám chúng mày có thể thoát khỏi sự trừng phạt đâu.