Chương 13
Tâm lý tôi lúc này thật sự đã đến giới hạn.
Tôi muốn đứng dậy bỏ chạy.
Nhưng Tiêu Trì Dã nhanh chân hơn, chặn ngay trước mặt tôi.
“Bạn học này, gấp gì thế?
Anh thấy em rất giống bạn gái cũ vừa mất liên lạc của anh.
Hay là cho anh xin cách liên lạc nhé?”
Tất nhiên tôi từ chối.
Còn anh tóc xoăn – Hứa Cẩn Tự – bên kia thì không nhịn nổi nữa, “phụt” một tiếng cười ra.
“Dã ca à, cách tán gái của anh cổ điển quá đấy…”
Tiêu Trì Dã không để tâm lời trêu chọc đó.
Vẫn tiếp tục nhìn tôi:
“Không cho liên lạc cũng không sao —
Tên thì nói được chứ?”
Dù tôi không nói.
Anh ta hỏi người khác thì cũng biết thôi.
Chi bằng…
Tôi đảo mắt một vòng rồi quả quyết:
“Tôi tên Lâm Sam Hạ.”
Nói xong, tôi ra hiệu bằng mắt với Thẩm Nhi Hảo.
Cô nàng lập tức hiểu ý.
Không để lộ chút sơ hở nào.
Xem này xem này.
Không hổ là bạn nối khố từ bé.
Ăn ý tuyệt đối!
Tôi thở phào, cả sống lưng cũng cứng cáp hơn.
Tưởng là có thể đánh lừa thành công rồi.
Ai ngờ áp suất không khí xung quanh bỗng hạ thấp hẳn, khiến cả người tôi cứng lại, gai ốc nổi hết.
Nụ cười trong mắt Tiêu Trì Dã đã tắt ngấm:
“Không lẽ em còn hai chị gái tên là Lâm Nhất Hạ, Lâm Nhị Hạ nữa hả?”
“…maybe…” – đầu tôi đơ toàn tập, giọng lí nhí như muỗi kêu.
“Hay lắm.”
Tiêu Trì Dã cúi đầu, cười khẽ, che đi lớp sương mờ trong mắt cùng cảm xúc mãnh liệt chất chứa.
Rồi anh nghiêng người sát lại gần tôi.
“Tên nghe cũng hay đấy.
Nhưng so với mấy cái tên kia…
Anh vẫn thích — Lâm, Tư, Hạ.”