Chương 5
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi thấy Giai Giai đang hoảng loạn nhìn mình.
“Trời ơi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
“Cậu hù chết tớ luôn đấy!”
Trên mặt cô ấy còn hai vệt nước mắt rõ ràng, cô vội dùng mu bàn tay lau qua loa rồi đưa tôi một ly nước.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, rồi hỏi: “Giai Giai, sao cậu biết thuốc của tớ để ở đâu?”
“Không biết. Nhưng từ lần trước cậu phát bệnh, tớ đã luôn mang theo thuốc bên người rồi. May mà tối nay tớ đang ở dưới nhà cậu, nhận được cuộc gọi là chạy lên liền, không thì...”
“Thôi, tớ biết cậu định hỏi sao vào được nhà. Hồi nhỏ tớ học gì cậu cũng biết rồi đấy, cái khóa cửa nhà cậu chẳng ngăn được tớ đâu.”
“Lê Hướng Thần đâu? Tên khốn đó đâu rồi? Anh ta mặc kệ cậu sao?”
Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Giai Giai, chúng ta đến bệnh viện đi.”
Cô lập tức đồng tình: “Phải đấy, đến bệnh viện kiểm tra kỹ một lần. Căn bệnh này mấy năm rồi không tái phát mà!”
Tới bệnh viện, tôi không đi lên khoa tim mạch.
Giai Giai gọi với theo: “Diễm Diễm, tim mạch ở tầng hai mà!”
“Tớ đến khoa phụ sản một chút.”
Tôi không muốn chần chừ thêm giây nào nữa.
Cô gái kia nói mình bị chảy máu, chắc chắn sẽ đến phụ sản. Nhìn dáng vẻ của Lê Hướng Thần khi ấy, chắc anh ta cũng biết vấn đề là gì.
Cô ta dính lấy anh ta như vậy, thể nào cũng tìm đủ mọi cách để kéo thời gian của anh ta về phía mình. Điều đáng sợ nhất là, cô ta... rất giống Lê Hướng Thần của trước kia.
Tầng bốn, khoa phụ sản Bệnh viện số 6 thành phố.
Tôi thấy Lê Hướng Thần.
Anh ta và cô gái kia đang vừa đi vừa cười, tay cô ta tự nhiên khoác lên tay anh ta, trông vô cùng thân mật.
Nhưng khoảnh khắc cả hai thấy tôi, nụ cười lập tức đông cứng lại.
“Diễm Diễm…”
Lê Hướng Thần lập tức hất tay cô ta ra, bước nhanh về phía tôi.
“Sao em lại ở đây?”
Tôi lùi lại, tránh khỏi tay anh ta. Khuôn mặt không biểu cảm, tôi hỏi thẳng: “Cô ta là ai?”
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán anh ta, dưới ánh đèn trắng của hành lang bệnh viện lại càng rõ ràng.
“Chỉ là đồng nghiệp thôi, anh từng nói với em rồi mà.”
“Cô ấy bệnh, không ai chăm sóc, anh là cấp trên nên cô ấy nhờ vả anh.”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, rồi bất ngờ giật lấy tờ phiếu xét nghiệm trên tay.
“Rách nhẹ..."
“Anh đưa đồng nghiệp đi khám phụ khoa à?”
Mồ hôi bắt đầu lăn dài từ trán anh ta xuống cằm.
“Diễm Diễm, cô ấy chỉ có một mình, bạn trai không quan tâm, anh chỉ là thấy tội nghiệp... Em tin anh đi, giữa anh và cô ấy không có gì cả.”
Tôi ném tờ xét nghiệm vào mặt anh ta: “Anh không biết xấu hổ à? Đêm hôm rồi còn đưa đồng nghiệp đi khám phụ khoa, anh có biết giới hạn là gì không?”
Cô gái kia không chịu nổi nữa, lao tới đẩy tôi một cái thật mạnh:
“Cô làm gì vậy?”
“Không phải cô luôn tự cho mình thanh cao sao? Giờ lại giống y như mấy bà chua ngoa ngoài chợ! Cô có thôi bắt nạt anh ấy đi không?”
Tay cô ta đẩy đúng vào ngực tôi. Cơn đau như nghẹn khiến tôi suýt ngã nhào.
“Làm bộ làm tịch, bị đẩy một cái đã sắp chết? Không hiểu sao anh Thần lại chọn cô. Vừa phẳng lì, lại còn đỏng đảnh.”
Câu cuối cô ta thì thầm, chỉ hai người chúng tôi nghe thấy.
Giai Giai đứng sau đỡ tôi, rồi không nói không rằng tát cho cô ta một cái vang dội. Cô ta lảo đảo mấy bước, mặt đỏ bừng.
“Cô là loại tiểu tam mặt dày mà cũng đòi mắng người khác?”
Giai Giai đỡ tôi ngồi xuống ghế, lo lắng hỏi tôi có sao không.
Lê Hướng Thần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cúi xuống nhìn cô gái kia.
“Ngải Tình, em không sao chứ?”
Nước mắt của cô ta đột ngột trào ra, lăn dài trên gò má. Má bên kia đỏ rực, nhìn vô cùng đáng thương.
Giai Giai định lao tới dạy cho cô ta thêm một bài học nữa, nhưng bị Lê Hướng Thần kéo lại.
Anh ta lạnh lùng nhìn Giai Giai: “Đừng ép tôi phải đánh phụ nữ.”
Giai Giai cười khẩy, ánh mắt khinh thường: “Vậy anh đừng xem tôi là phụ nữ.”
“Nào, để xem cái loại đàn ông không bảo vệ được vợ, chỉ biết che chở cho tiểu tam như anh có gì hay ho!”
Đôi mắt Lê Hướng Thần đỏ lên, khuôn mặt u ám, như đang cố kiềm nén một cơn tức giận cực độ. Tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt hung hăng nhìn Giai Giai như thể sắp ra tay đến nơi.
Tôi vội chắn trước mặt cô ấy:
“Lê Hướng Thần, không cần làm mọi thứ phức tạp như vậy. Nếu anh yêu cô ta, cứ nói thẳng với tôi. Tôi sẵn sàng nhường chỗ cho hai người.”
Nói rồi, tôi nắm lấy tay Giai Giai, quay người bỏ đi.
Đây là bệnh viện, tôi không muốn làm loạn khiến mọi chuyện trở nên khó coi.
“Tiết Diễm!”
Lê Hướng Thần bất ngờ túm lấy cổ tay tôi: “Đừng đi với cô ấy!”
Tay kia của anh ta vẫn còn nắm tay Lý Ngải Tình.
Ngực tôi nghẹn lại, gần như không thở nổi. Tôi nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt bình thản nhưng sắc lạnh.
“Lê Hướng Thần, anh có thể đừng khiến tôi buồn nôn nữa được không?”
Như bị bỏng, anh ta lập tức buông tay Lý Ngải Tình ra.
“Diễm Diễm, anh thật sự không có gì với cô ấy...”
Tôi rút tay mình lại, lạnh nhạt nói: “Vài hôm nữa tôi sẽ bàn với anh về chuyện ly hôn. Hôm nay ai cũng mệt rồi, dừng ở đây thôi.”
Anh ta còn định bước tới giữ tôi lại, nhưng bị Lý Ngải Tình cản:
“Anh à, em đau lắm... mặt cũng đau... anh đưa em về nhà được không?”
Tôi không quay đầu lại, cùng Cố Giai rời đi.