Chương 359. Thông Thiên Tháp cùng hung thú (2)
Sở Hưu không biết một số chi tiết tỉ mỉ trong cốt truyện gốc, nhưng rõ ràng tòa Thông Thiên Tháp vẫn bảo tồn hoành chỉnh này vẫn có một số nguy cơ. Giờ Sở Hưu nói vậy là cảnh báo trước cho bọn họ.
Đúng lúc này, ánh sáng trên Thông Thiên Tháp bùng lên rực rỡ tới cực hạn. Cánh cửa lớn vốn đóng chặt giờ chậm rãi mở ra. Đám người Sở Hưu chiếm cứ vị trí tốt nhất nên trực tiếp bước vào.
Đám người Hạ Hầu Vô Giang thấy động tác này của Sở Hưu cũng vội vàng chạy vào theo.
Vừa bước vào Thông Thiên Tháp, Sở Hưu liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt đều là một làn sương trắng. Lúc này y đã bị làn sương dày bao phủ, mắt thường không thấy được thứ gì cách xa hơn mười trượng, cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Xem ra sau khi tiến vào Thông Thiên Tháp, trận pháp truyền tống ngẫu nhiên đã khởi động, xung quanh Sở Hưu không có một ai.
Đương nhiên đối với võ giả, có khi đôi mắt cũng không quá quan trọng, năng lực cảm giác của võ giả còn mẫn cảm hơn mắt thường nhiều.
Nhưng trong Thông Thiên Tháp này, dưới tác dụng áp chế của trận pháp, năng lực cảm giác của Sở Hưu cũng bị ép xuống, thậm chí còn không bằng mắt thường, chỉ có ba trượng.
Lấy một trận bàn ra, trận bàn bạch ngọc xuất hiện năm điểm sáng màu sắc khác nhau, đại biểu cho năm phương hướng, đây là Ngũ Hành Trận Pháp Sở Hưu chôn trên Đế Dương Sơn lúc trước.
Lúc này trong làn sương, mắt thường cùng năng lực cảm giác đều bị áp chế tới cực hạn, không có thứ gì chỉ rõ phương hướng rất dễ lạc đường đảo qua đảo lại trong đó.
Hơn nữa Ngũ Hành Trận Pháp này mặc dù bố trí ngoài thất thúc, nhưng chỉ cần có phương vị bên ngoài còn có thẻ kiểm tra một số động tĩnh bên trong, cũng tiện cho Sở Hưu tập trung cùng đám người Lã Phụng Tiên.
Trong làn sương, Sở Hưu cũng không biết những thứ tốt trong Thông Thiên Tháp rốt cuộc ở hướng nào, cho nên y nhắm thẳng một hướng bước tới.
Nhìn bên ngoài Thông Thiên Tháp đã rất lớn nhưng tuyệt đối không rộng tới mức một tòa thành nhỏ như bên trong.
Nội bộ Thông Thiên Tháp được trận pháp không gian bao phủ, cho nên ngay Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc nó lớn bao nhiêu.
Đi được chừng nửa khắc đồng hồ, thân hình Sở Hưu bỗng dừng lại, nhìn xuống dưới đất.
Trên mặt đất có một cánh tay đứt lìa, còn có rất nhiều vết máu.
Nhìn phía rìa cánh tay đứt, Sở Hưu không khỏi nhíu mày.
Cánh tay này không phải bị chém đứt mà là bị thứ gì đó cắn đứt.
Sở Hưu sống trong Quan Trung Hình Đường một thời gian dài như vậy, mặc dù không nghiên cứu về tra xét dấu vết xử án, nhưng dẫu sao cũng tai nghe mắt thấy, nhìn ra được điểm này.
Xem ra trong Thông Thiên Tháp quả thật có vật sống, không biết dám Thông Thiên Võ Tông thời thượng cổ nhốt mấy thứ linh tinh gì trong Thông Thiên Tháp.
Đúng lúc này, sau lưng Sở Hưu có một luồng gió tanh thổi tới, vô cùng đột ngột, trước đó không hề có dấu hiệu gì báo trước.
Sở Hưu quay đầu lại nhìn, một cái đầu thú dữ tợn đầy răng nhọn đã cách y không đến một thước, còn Sở Hưu lại không hề phát giác.
Có điều trong mắt Sở Hưu cũng không lộ chút bối rối nào, Thiên Ma Vũ trong tay vô cùng mau lẹ lóe lên thành một vệt đen, đầu thú kia trực tiếp rơi xuống đất, máu tươi phun tung tóe, thân thể lớn chừng một trượng ầm ầm ngã gục.
Sở Hưu nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, không khỏi nhíu mày, thầm nhủ: “Thông Thiên Võ Tông rốt cuộc đang nghiên cứu gì vậy? Đây là thứ gì?”
Con cự thú mà Sở Hưu vừa chém chết không giống bất cứ loại sinh vật nào mà Sở Hưu từng biết.
Nhìn cái đầu như gấu mà không phải gấu, bốn cái răng nanh lộ ra bên ngoài, thân thể lại cường tráng như sư tử hay hổ.
Điểm kỳ dị nhất là nó có sáu chân, dáng vẻ khá giống hung thú trong truyền thuyết.
Người là đứng đầu trong vạn vật chi linh, cảm giác thiên địa, tu luyện võ đạo, trong truyền thuyết còn có thể phá toái hư không, nhận được trường sinh.
Còn dã thú cũng là thiên địa chi linh, nếu ăn được linh dược trong thiên địa, khiến linh trí phóng đại cũng không kém gì loài người, bản thân có đủ loại uy năng kỳ dị, được gọi là linh thú.
Nghe nói Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh nuôi một con hắc hổ, là do hắn bắt được từ khu vực rừng núi Man Hoang ở Tây Sở, chính là loại linh thú trong truyền thuyết này, cực kỳ thông minh, ngoại trừ không biết nói ra, cơ hồ không khác gì con người.
Hơn nữa tốc độ con hắc hổ này nhanh tới dọa người, nghe nói từng có chưởng môn Ngoại Cương cảnh của môn phái nhỏ có lời bất kính với Trần Thanh Đế. Kết quả dám người này chỉ thấy một cái bóng đen lóe lên, đầu của người kia đã không thấy đâu, mà con hắc hổ kia vẫn như không hề làm gì, uể oải nằm phục dưới chân Trần Thanh Đế nhưng trên móng vuốt đã ôm một cái đầu người.
Linh thú như vậy chỉ tình cờ gặp được chứ không thể cầu, thậm chí trong truyền thuyết một số võ giả còn cố ý khai phá ra võ công thích hợp cho linh thú tu hành, giúp chúng tăng cường thực lực.
Nếu sự tồn tại của linh thú là trùng hợp tình cờ. Vậy tuy cùng bản thế dã thú như linh thú, nhưng hung thú lại là quái vật kinh khủng từ thời thượng cổ để lại.
Hung thú trời sinh có đủ loại uy năng cường đại, cần ăn linh dược cùng võ giả có tu vi cường đại mới trưởng thành được.
Trong thời thượng cổ có không ít hung thú, một số điển tịch thượng cổ còn ghi chép lại không ít chuyện chém giết giữa võ giả thượng cổ và hung thú.
Nhưng sau đại kiếp nạn thời thượng cổ, đám hung thú đã chết gần hết.
Mặc dù sau đại kiếp nạn, chín thành chín tông môn cũng bị mai táng, võ giả tử thương vô số, nhưng Nhân tộc kéo dài nhiều năm như vậy, ưu thế duy nhất chính là truyền thừa văn tự.
Những tông môn đó mặc dù đã bị hủy diệt, ngươi cũng mất, nhưng truyền thừa vẫn lưu lại trong hộp báu, được hậu nhân phát hiện, tiếp tục tu luyện võ đạo, cuối cùng lại gây dựng lại thời hưng thịnh của võ đạo.
Còn hung thú hoàn toàn dựa vào truyền thừa huyết mạch, chết cái là mất sạch, thậm chí sinh sản cũng là vấn đề.
Tới giờ hung thú đã không còn là kẻ địch lớn của nhân tộc nữa, thi thoảng mới phát hiện bóng dáng một số hung thú tại nơi rừng sâu núi thẳm. Những võ giả đều coi hung thú là bảo vật thiên địa biết đi, sẽ triệu tập đại lượng võ giả chém giết, dùng máu thịt luyện đan, lân giáp xương cốt luyện khí.
Mặc dù Sở Hưu chưa từng thấy hung thú, nhưng thứ bị y giết chết rõ ràng là hung thú tiêu chuẩn. Có điều nó không có chút năng lực kỳ dị nào, Sở Hưu chém một đao đã bị làm thịt. Có lẽ võ giả cảnh giới Tiên Thiên giết chết thứ này còn dễ như trở bàn tay. Võ giả bị thứ này nuốt cũng cực kỳ xui xẻo, mặc không tới Tiên Thiên, hoặc bị sương mù che khuất tầm mắt, bị đánh lén.
Đúng lúc này phía xa lại vang lên tiếng dã thú gào thét, trong đó còn xen lẫn tiếng kêu khóc của võ giả.
Sở Hưu tiến tới gần nhìn lại, nơi đó lại là từng con thú thân chim, hai cánh mọc ra móng vuốt sắc nhọn, lớn chừng hổ hay báo, đang đuổi giết hai võ giả.
Đám dị thú này thực lực không mạnh nhưng lại hết sức đông đảo, lít nha lít nhít, vô biên vô hạn, khiến người ta tê dại cả da đầu.
Thí nghiệm của Thông Thiên Võ Tông (1)