Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 102: Tình bạn của con thỏ

Chương 102: Tình bạn của con thỏ

Hằng Nga khó hiểu hỏi:

-Làm gì thế? Nghỉ ngơi sớm tiết kiệm sức lực đi. Hay là em muốn ăn chút hoa quế?

Tần Thọ trừng mắt nói:

-Thỏ gia ta đã là người từng vào qua Thiên Đình, làm sao có thể ngày ngày ăn hoa quế? Nào, muội tử, thỏ gia ta mời nàng ăn một bữa lớn!

Hằng Nga tò mò hỏi:

-Bữa lớn gì thế?

Tần Thọ cười hi hi, đốt củi lửa nhặt được, sau đó lấy ra một cái đùi to gác lên bên trên, nói:

-Thịt chân sau của Hoa Hồ Điêu!

Sau đó Tần Thố lại lấy ra thêm một con cóc nướng vàng vẫn còn chảy dầu đặt trước mặt nói tiếp:

-Đây là thứ ta đã đi săn được ở trên Thiên Đình, mau nếm thử xem.

Đã lâu lắm rồi Hằng Nga không được ăn thịt, vừa thấy thịt thì hai mắt đều sáng lên, vì vậy không chút để ý tới hình tượng, một người một thỏ ngồi khoanh chân trên mặt đất, vừa ăn thịt vừa uống rượu nói chuyện phiếm.

Hằng Nga trông thì mảnh mai, nhưng lúc ăn cũng không kém gì con thỏ, con cóc lớn như thế cũng bị hai người ăn sạch sẽ.

Hằng Nga xoa xoa bụng nhỏ no căng, cảm thán:

-Ợ… Ăn nó quá! Ngọc Nhi, sao con cóc này lại thiếu một chân sau vậy?

Con thỏ lắc lư, tùy tiện trả lời:

-Mẹ của nó sinh ra nó chỉ có ba chân, cái này phải hỏi mẹ nó.

Hằng Nga cười phá lên...

Đêm càng khuya, tửu lượng của Hằng Nga vốn không tốt, uống một hồi, gương mặt đỏ ửng, vẻ ngoài quyến rũ khác thường.

Tần Thọ nhìn Hằng Nga lúc này, trong lòng không có bất kỳ sắc niệm nào, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn, nhìn thấy chưa? Cô em xinh đẹp như thế này là của ta đấy!

Điều quan trọng nhất là, cuối cùng Tần Thọ cũng dựa vào sức lực của mình để cuộc sống của Hằng Nga tốt hơn một chút… Đây mới là chuyện mà hắn tự hào nhất, đồng thời âm thầm thề trong lòng: Thỏ gia ta cả đời này tuyệt đối không làm con ghẻ! Mang theo muội tử ăn uống no say, ai cũng đừng hòng ngăn được ta!

Nếu như những kẻ xuyên không khác nghe được lời này, đoán chừng sẽ cười đến rụng răng, đây có lẽ là yêu cầu thấp nhất trong tất cả những kẻ xuyên không… Không có chiến thiên đấu địa, không có giết thần diệt phật, con thỏ chết tiệt này chỉ muốn sống qua những ngày tháng bình yên.

Nhưng những ngày tháng bình yên có dễ dàng trôi qua như vậy sao?

Nửa đêm, Hằng Nga quay về đi ngủ.

Tần Thọ nhìn đống xương đầy trên mặt đất ở trước mặt, cảm thán:

-Cái này đừng có lãng phí chứ...

Vì vậy. Tần Thọ thu dọn đống xương lại, lững thững đi vào sâu trong rừng cây hoa quế.

Một lúc sau.

-Con thỏ chết tiệt, sao ngươi lại tới rồi?!- Ngô Cương cởi trần, y phục làm thành đai lưng buộc chặt ở hông, dưới ống quần rộng cũng không đi giày, giày treo ở trên cổ, hắn nắm chặt cái rìu lớn trong tay trừng mắt nhìn, với tư thế nếu Thỏ dám bước lên trước một bước hắn sẽ chém chết.

Tần Thọ xua tay nói:

-Tiểu Cương Cương à, nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa. Ngươi nói xem trên người ngươi, còn có thứ gì để ta nhớ đến sao?

Ngô Cương suy nghĩ, vô thức sờ sờ giày của mình, đáp:

-Cút! Cút xa một chút!

Tần Thọ thở dài nói:

-Ài, thật là lòng tốt bị người ta coi như lòng lang dạ sói, thôi vậy, thỏ gia ta tự mình ăn!

Nói xong, Tần Thọ đi tới một bên, lấy một ít xương sườn chưa ăn nhưng cũng không có nhiều thịt lắm ra gặm.

Đột nhiên, mùi thịt thoảng qua, Ngô Cương không biết đã bao nhiêu vạn năm không ăn thịt, chưa chạm vào đồ dầu mỡ, lúc này chỉ cảm thấy ứa nước miếng, nuốt cũng không trôi, vội vàng lau đi...

-Tiểu Cương Cương, ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi mau đi chặt cây đi… - Tần Thọ quơ quơ chiếc xương sườn trong tay.

Ngô Cương dường như không nhìn con thỏ chết tiệt kia, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xương sườn đang di chuyển… Lau nước miếng, cố nặn ra nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất, nhích đến gần, mỉm cười nói:

-Con thỏ, ngươi đến chỗ ta rốt cuộc để làm gì thế?

Tần Thọ xoa xoa bụng:

-Thỏ gia ta đã đến Thiên Đình, ăn uống no say rồi, làm gì còn hứng thú với đôi giày hỏng của ngươi chứ! Ta đến đây, đương nhiên là niệm tình hàng xóm cũ, đem bữa ngon cho ngươi. Kết quả… Ài, thôi vậy, để thỏ gia ta tự ăn vậy.

Nói xong liền nhét miếng sườn cùng với miếng xương ống vào miệng, nhai nhóp nhép.

-Ấy ấy ấy… con thỏ, ngươi ăn chậm thôi… chậm thôi… Chết tiệt, ngươi ăn chậm thôi!- Ngô Cương nhìn miếng xương sườn to bị con thỏ chết tiệt này coi như củ cải, nhanh chóng ăn hết, ném thẳng chiếc rìu tới trước mặt của Tần Thọ, không ngừng hét lên.

Động tác của Tần Thọ đột nhiên đông cứng lại, giương mắt nhìn Ngô Cương, hỏi:

-Ngươi làm gì thế? Thỏ gia ta lúc ăn không thích ăn tạp, cái rìu này bỏ xuống trước rồi ăn có được không?

Ngô Cương vừa nghe thấy vội vàng giấu rìu ra sau lưng, cố gắng duy trì nụ cười:

-Con thỏ, ngươi xem, chỗ thịt này của ngươi… chia cho ta chút được không?

Tần Thọ vừa nghe đột nhiên vui vẻ.

Ngô Cương thấy vậy trong lòng thầm nghĩ: "Con thỏ chết tiệt này sẽ không nhân cơ hội mà ra oai chứ?"

Kết quả liền nhìn thấy Thỏ lôi ra một đống xương để trên mặt đất, nói:

-Biết ngay là kẻ háu ăn như ngươi nhất định muốn ăn, thỏ gia ta mang cho ngươi rất nhiều đây!

Ngô Cương vừa nhìn, nhìn đến hai mắt đều đỏ ửng, vỗ vỗ đầu của Thỏ nói:

-Con thỏ à, được lắm, ta không nhìn lầm ngươi!

Nói xong, Ngô Cương đưa tay ra cầm lấy.

-Dừng! - Tần Thọ vội vàng kêu lên.

Ngô Cương khó hiểu nhìn Tần Thọ, hỏi:

-Sao thế?

Tần Thọ vốn chỉ muốn trêu Ngô Cương một chút, nhưng ai ngờ Ngô Cương lại không hề bắt bẻ, đống xương gầy này cũng không chê bai. Tần Thọ trong lòng không nhịn được, nói:

-Ừm… những cái này ta đã gặm qua rồi.

Ngô Cương lắc đầu:

-Không sao hết, ngươi không biết chứ, ta ở chỗ tồi tàn này không nhớ được bao nhiêu năm chưa từng nếm mùi vị của thịt. Có ăn là được rồi...

Tần Thọ vừa nhìn, trong lòng chua xót, nghĩ đến cuộc đời khổ sở của con thỏ ngốc này, lại nhìn Ngô Cương, đột nhiên có cảm giác đồng mệnh tương thông, cảm thán nói:

-Được rồi, đừng cầm cái này nữa, thỏ gia ta có giữ lại cho ngươi một phần lớn.

Nói xong, Tần Thọ lấy ra một cái đùi to từ trong Hắc Ma Thần Hạp, đây là cái chân bị thiếu của con cóc kia.

Tần Thọ mặc dù có hơi nhỏ nhen, nhưng cũng là người có ơn sẽ trả, bất kể nói như thế nào, hắn có được như ngày hôm nay đều là do Ngô Cương ban cho. Xuyên không là do Ngô Cương thúc đẩy, có thể sống đến ngày hôm nay, nhìn dáng vẻ trên người không mặc y phục của Ngô Cương cũng biết hắn đã phải trả giá nhiều như thế nào.

Điều này nếu đổi là người khác, con thỏ đã sớm chết mấy lần rồi, đâu còn có thể tiếp tục sống vui vẻ với Hằng Nga như bây giờ nữa?

Vì vậy, thù của Ngô Cương hắn ghi nhớ, cái tốt của Ngô Cương hắn cũng ghi nhớ. Con cóc này ngay từ đầu hắn đã không dự định một mình ăn hết, hắn sớm đã chuẩn bị cho Ngô Cương xong rồi. Mang những mảnh xương này tới đây đơn thuần cũng chỉ đều trêu chọc Ngô Cương mà thôi...

Chỉ là không ngờ tới thần tiên như Ngô Cương lại thảm như vậy.

Ngô Cương nhìn cái đùi lớn mà Tần Thọ lấy ra, nhìn miếng thịt vàng óng, nước miếng trực tiếp chảy ra, hỏi:

-Cái này… cho ta sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất