Chương 103: Bạn tốt một đời
Tần Thọ hết sức trịnh trọng gật đầu nói:
-Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn cho ngươi xem ta có chân cóc lớn, tiện thể cho ngươi ngửi tí hương vị cho đỡ thèm thôi, thế nào? Có thơm không?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Ngô Cương liền đỏ lên, hắn vén tay áo, cầm lấy rìu nói:
-Hôm nay ai cũng đừng cản ta, ta muốn ăn thịt thỏ!
Tần Thọ oa một tiếng duỗi chân ngắn nhỏ định chạy, kết quả hai tai bỗng chốc bị xách lên, chân cóc lớn lập tức bị Ngô Cương bá đạo đoạt lấy.
-Tiểu Cương Cương, ngươi thế này là cướp bóc biết không hả? Đây là không đúng biết không? Đây là phạm pháp biết không?
Tần Thọ ngửa đầu nhìn Ngô Cương ngấu nghiến ăn thịt giống như phát điên, đi theo lẩm nhẩm lầm nhầm.
-Lão tử đã bị ném ở đây không biết bao nhiêu năm rồi, còn có tội gì có thể thêm hình phạt cho ta được nữa? - Ngô Cương phản đối nói.
Tần Thọ tò mò hỏi:
-Ta rất khó hiểu, dù gì ngươi cũng là một vị thần tiên, rốt cuộc phạm phải sai lầm gì mà bị ném tới chỗ này? Có phải ngươi đùa giỡn lão bà của đại lão nào đúng không? Hay là trộm nội y của Vương Mẫu nương nương hả?
Khụ khụ...
Ngô Cương mắc nghẹn, đồ ăn kẹt ở giữa cổ họng, suýt nữa thì bị nghẹn chết, trừng mắt nhìn Tần Thọ nói:
-Ngươi thì biết cái quỷ gì! Tóm lại là, thôi, không muốn nói, nhắc đến là ta thấy tức. Không nói, ăn thịt!
Ngô Cương cũng không phải kẻ ngốc, con thỏ này ôm cái chân cóc lớn qua đây, đâu phải làm hắn thèm, rõ ràng là tìm lý do đưa thịt cho hắn. Nếu không chỉ bằng tính tình với một bụng ý nghĩ xấu của con thỏ này, sao có thể để hắn một phát liền bắt được như vậy? Ít nhất cũng phải tốn chút thời gian.
Cắn một miếng đùi cóc, một miếng thịt lớn vào miệng, mồm bóng nhẫy, hương vị đã lâu không được nếm đó, khiến cho Ngô Cương bất giác nheo mắt lại. Hán tử cao hơn một thước chín, trong giây phút này, ngây ngốc cười như một đứa trẻ...
-Hương vị thế nào? Ta cũng không thả tí gia vị nào, chỉ nướng không thôi, ngươi biết đấy, ta rất nghèo. - Tần Thọ hỏi.
Ngô Cương vẫy vẫy tay, ra hiệu không rảnh nói chuyện, đang ăn ngon.
Tần Thọ cũng không hé răng, an tĩnh nhìn Ngô Cương ăn, sau khi ăn hơn một nửa, Ngô Cương bỏ chân cóc xuống, cẩn thận cất kỹ, lúc này mới sờ sờ bụng nói:
-Thoải mái!
Tần Thọ tỏ vẻ ghét bỏ nói:
-Lúc ngươi nói chuyện, có thể lau sạch miệng rồi hẵng nói được không? Mỡ đầy miệng, nhìn giống như mông vừa mới ị phân xong vậy, mặc dù mỡ nhiều hiện phú, nhưng ngươi cũng không thể treo trên mặt như thế được? Thật ghê tởm...
-Ọe... Con thỏ chết tiệt nhà ngươi, miệng không thể tích chút đức sao? - Ngô Cương phẫn nộ gầm gừ.
Tần Thọ xòe tay nói:
-Tự biết đủ đi, ta văn hóa thấp, có thể dùng câu so sánh đã là tiến bộ rất lớn rồi. Còn có càng thẳng thắn hơn cơ, ngươi có muốn nghe thử không?
-Câm miệng! - Ngô Cương quát lớn.
Tần Thọ quyết đoán ngậm miệng.
Ngô Cương nghĩ nghĩ, hỏi:
-Còn có không?
-Miệng ngươi vừa mới ị phân xong sao? Mỡ đầy miệng, cuộc sống không tồi đấy nhỉ? Câu thẳng thắn này thế nào? - Tần Thọ ngây thơ hỏi.
Ngô Cương vừa nghe, bất giác sờ lấy rìu, đồng thời mắng:
-Khốn, ta hỏi ngươi còn có thịt khác không? Ai hỏi ngươi cái này hả?
Tần Thọ đúng lý hợp tình nói:
-Là ngươi không hỏi rõ ràng đấy chứ? Năng lực lý giải của thỏ gia ta đã rất mạnh rồi được không?
-Coi như ta sợ ngươi, còn có thịt khác không?
Ngô Cương cũng đành chịu, gặp được con thỏ vô lại như vậy, hắn còn có thể làm gì được?
Tần Thọ cảm giác được hắc khí trong cơ thể có thể tụ lại, tốc độ tế bào cắn nuốt nguyên khí giảm bớt rất nhiều, tâm tình đặc biệt tốt, lúc này mới nói:
-Phần khác ta chia với Hằng Nga rồi, đây là ta lén lút để lại cho ngươi. Nếu không, với cái bụng của thỏ gia đây, đừng nói một con cóc, một trăm con cũng ăn hết.
Lời này, Ngô Cương tin tưởng, vỗ vỗ Tần Thọ nói:
-Được lắm, con thỏ, không uổng ta cứu sống ngươi.
Tần Thọ trực tiếp lườm hắn một cái, giọng điệu nói chuyện của tên này, sao giống như phụ thân trách mắng nhi tử vậy? Chỉ thiếu điều nói thẳng: “Nhi tử, thật hiếu thuận! Không uổng phụ thân sinh ra ngươi!”
Tần Thọ không thèm cãi cọ với hắn, liếc qua cái chân cóc hỏi:
-Đây là làm gì? Ăn không hết hả?
Ngô Cương cảm thán nói:
-Lâu lắm rồi không ăn thịt, thứ tốt phải lưu trữ chút, về sau từ từ ăn.
Tần Thọ trợn ngược hai mắt nói:
-Xem bộ dạng của ngươi kìa, đều có lỗi với khổ người gần hai mét kia của ngươi! Có thỏ gia ở đây, ngươi còn lo không có đồ ăn sao? Ăn đi! Ra sức mà ăn, ăn xong rồi, tí nữa ta lại đi lấy!
-Thật sao? - Ngô Cương hỏi.
Tần Thọ đáp:
-Đương nhiên là thật! Thỏ gia ta đã bao giờ nói dối chưa?
Ngô Cương cười ha ha nói:
-Vậy được rồi, ta tiếp tục ăn vậy... nếu có ngụm rượu thì càng tốt.
Tần Thọ vừa nghe xong, hai mắt trợn ngược nói:
-Đừng có mà mơ!
Ngô Cương lập tức nhớ tới cảnh tượng chính mình uống say, đánh con thỏ một trận, tức khắc ngượng ngùng vui vẻ... chẳng qua một trận gió thổi tới, thân thể chợt lạnh, sờ sờ quần đùi, lại sờ y phục không còn thừa bao nhiêu, nháy mắt tất cả ngượng ngùng đều biến mất.
Một bữa cơm, Ngô Cương ăn đến hài lòng mỹ mãn, nhồi dưới cây hoa quế vương, vỗ bụng nói:
-Thoải mái... Thật con mẹ nó thoải mái! Con thỏ, cảm ơn nhé!
Tần Thọ vẫy vẫy tay nói:
-Đừng khách khí, chỉ cần thỏ gia ta không chết ở bên ngoài, mỗi lần trở về đều sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi.
-Ngươi chết ở bên ngoài? Không thể nào. - Ngô Cương xỉa răng, đắc ý nói.
-Vì sao?
Tần Thọ khẽ chớp lông mi, hỏi. Hắn cảm thấy, dường như Ngô Cương cũng không đơn giản, lý do rất đơn giản, tùy tiện lấy ra một thứ trên người tên cháu trai này cũng đều tốt hơn tất cả bảo bối mà Tần Thọ từng nhìn thấy! Kẻ có thể có loại bảo bối như vậy sẽ là người bình thường sao? Huống hồ, muốn biết thực lực một người như thế nào, biện pháp đơn giản nhất chính là nhìn xem thực lực đối thủ của hắn. Đối thủ của Ngô Cương có vẻ là Viêm Đế, một trong Tam Hoàng, cụ thể mạnh đến mức nào Tần Thọ không biết, nhưng địa vị ở Thiên Đình tuyệt đối là cực cao! Đổi lại, thực lực Ngô Cương có lẽ vừa vặn yếu hơn Tam Hoàng một chút...
Chỉ cần điểm này, Tần Thọ liền có lý do tin tưởng, người này nhất định là tiếp xúc rất nhiều bí văn thiên địa, hắn rất có thể biết được quá khứ của con thỏ.
Ngô Cương vừa định nói gì đó, kết quả nói đến bên miệng liền do dự, cuối cùng vỗ vỗ bả vai Tần Thọ nói:
-Con thỏ, suýt nữa thì bị ngươi lừa nói ra thứ không nên nói. Quá khứ của ngươi, tổ tiên của ngươi gì gì đó, về sau vẫn đừng nên hỏi thăm. Có đôi khi, biết nhiều quá cũng không phải chuyện tốt gì. Tin ta đi, vứt bỏ quá khứ, an tâm sống tốt hiện tại là được... Có mỹ nữ bên cạnh, có mỹ thực trước mắt, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Nói xong, Ngô Cương sung sướng nằm xuống.
Tần Thọ nghe thế, càng khẳng định quá khứ của mình, hoặc là tổ tiên tộc mình có bí mật lớn!
Tần Thọ sáp tới, tò mò hỏi:
-Ngươi nói cũng không phải không có đạo lý, có điều, dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết ta có kẻ địch gì không chứ? Hoặc là tộc của ta có kẻ địch gì không? Nếu không, ngộ nhỡ ngày nào đó kẻ địch đến đây, một cái tát tát chết ta. Đến lúc đó ta cũng không biết mình chết như thế nào.
Ngô Cương cười ha ha nói:
-Cái này ngươi cứ yên tâm đi, ngươi không chết được!