Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 137: Huynh đệ tốt, nói nghĩa khí!

Chương 137: Huynh đệ tốt, nói nghĩa khí!

Tần Thọ lập tức thấy khó chịu, chẳng qua giờ người ta là người mất tiền oan, không cho người ta cua gái đã đành, người ta nghĩ lung tung thì hắn cũng không tiện quản...

Nhưng mà mặc kệ, Tần Thọ không vui... làm sao bây giờ?

Tiếp tục lừa đảo vậy!

Vì thế, Tần Thọ chẳng những không có ý hối cải gì với hành vi lừa gạt của mình, ngược lại còn kiên định chạy càng ngày càng xa trên con đường này.

Một khắc sau...

Bầu trời vẫn trong xanh như thế, không có nước từ Thiên Hà đổ xuống, thậm chí cả một giọt mưa cũng không rơi.

Thỏ ngẩng đầu nhìn Thiên Bồng, mặt già của Thiên Bồng đỏ lên, xấu hổ nói:

-Ờm... mấy thủ hạ đó của ta làm việc quá lề mề rồi, khi nào về ta tìm bọn chúng tính sổ. Yên tâm, đợi thêm lúc nữa, chắc chắn Thiên Hà chi thủy sẽ đổ xuống!

Tần Thọ không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Thiên Bồng cũng không bình tĩnh được nữa, ngẩng đầu lên nhìn theo.

Cứ như vậy, trong Nguyệt Cung, một nam tử đồ đen giáp vàng và một con thỏ lông trắng ngẩng đầu nhìn trời, ngóng trông xem có nước từ trời đổ xuống hay không.

Lại một khắc trôi qua, vẫn không hề có một giọt nước nào cả...

Con thỏ quay đầu nhìn Thiên Bồng.

Mặt Thiên Bồng đỏ như hòn than bị nung đỏ, tức giận nói:

-Đám khốn kiếp này... đây là lơ là nhiệm vụ!

Tần Thọ nói:

-Ngươi không phải là Thiên Bồng giả đó chứ?

-Sao có thể thế được? Nhìn khôi giáp của ta đi, nhìn dấu ấn trên đó đi, đây là hàng chính hãng Thiên Đình đấy! Trên trời dưới đất có ai dám giả mạo? - Thiên Bồng nóng nảy nói.

Tần Thọ:

-Tin ngươi thêm chút nữa, nếu còn không có nước thì cho thấy rõ ngươi chính là giả! Đi thôi, đừng đứng đây nữa, vào nhà ngồi đi.

Thiên Bồng vừa nghe cuối cùng cũng có thể vào đại điện của Nguyệt Cung để ngồi thì tâm trạng liền kích động lạ thường. Đó là nơi Hằng Nga sinh hoạt đó! Nghĩ vậy liền vô thức hít vào một hơi, giống như có thể hít ra được mùi hương của Hằng Nga từ trong không khí vậy...

Tần Thọ lười để ý con heo mê gái này, dẫn Thiên Bồng vào đại điện Nguyệt Cung, sau đó thật sự chỉ là ngồi thôi, còn không có ghế mà trực tiếp ngồi luôn xuống đất.

Thiên Bồng nguyên soái nói với vẻ mờ mịt:

-Này con thỏ, sao chỗ các ngươi ngay cả bàn ghế cũng không có vậy? Bình thường các ngươi đều ngồi dưới đất à?

Tần Thọ nói vô cùng đương nhiên:

-Đúng thế. Chất gỗ của cây hoa quế không tốt, muốn làm cái chén cũng phải lấy một khúc thật già. Làm bàn làm ghế thì căn bản là không dùng được.

Thực ra Tần Thọ cũng rất buồn bực. Cây hoa quế ở kiếp trước cũng không nát như hoa quế của thế giới này. Có điều thế giới cũng thay đổi rồi, có chút khác biệt thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

Thiên Bồng nghe vậy, nhíu mày nói:

-Thế thì không được. Nữ tử hoàn mỹ như Hằng Nga tiên tử sao có thể ngồi dưới đất được? Ngươi chờ đó, lần sau ta kêu người đưa tới một bộ bàn ghế tốt nhất, có cần giường không? Thôi bỏ đi, chắc chắn các ngươi cũng không có. Ta cũng sẽ làm riêng cho các ngươi một chiếc giường tốt nhất.

Tần Thọ nghe vế trước, trong lòng mừng rỡ như điên, kêu lên: "Thứ ta muốn chính là cái này đó!"

Nhưng nghe vế sau rồi, vốn cũng không có gì, nhưng vì sao con heo chết tiệt này vừa nói đến giường là hai con mắt đã lóe ánh sáng xanh thế kia? Tên này sẽ không gắn máy quay phim lên giường đấy chứ?

Tuy biết rằng thế giới này không có máy quay phim, nhưng tiên pháp cũng có thể có tác dụng ngang với máy quay mà!

Chẳng qua là, thần tiên đều cần thể diện, Thiên Bồng cũng không thể làm những chuyện như vậy được.

Nhưng Tần Thọ vẫn quyết định, giường hắn đưa, tuyệt đối không thể cho Hằng Nga dùng!

Có điều, Hằng Nga không dùng được, hắn dùng được mà! Ừ, cứ vui vẻ quyết định như vậy đi...

Vì thế, Tần Thọ nói với vẻ mặt sùng bái:

-Thiên Bồng huynh, huynh thật trượng nghĩa!

Thiên Bồng nhìn vẻ mặt sùng bái của Tần Thọ, nhất thời lòng tự tôn lại trào dâng, cười ha ha, nói:

-Đương nhiên là thế! Con người ta không có ưu điểm gì khác, chỉ có trượng nghĩa thôi! Không thể nhìn huynh đệ nhà mình chịu chút khổ cực nào hết!

Tần Thọ nghe vậy liền ‘tưng’ một cái nhảy lên, vỗ tay nói:

-Nói hay lắm, ta thích kiểu đàn ông như huynh!

-Đương nhiên là thế!

-Vậy chúng ta có phải huynh đệ không?

-Đương nhiên là thế!

-Vậy huynh đệ tốt không nói hai lời. Huynh xem, Nguyệt Cung này của đệ còn thiếu chút cỏ cây, có phải huynh cũng sẽ làm luôn cho không? Kỳ hoa dị thảo gì đó mỗi thứ đem tới đây một ít? Ví dụ như cái gì mà linh chi vương vạn năm, nhân sâm hình người tám trăm năm tuổi gì đó để nuôi thả trong sân chơi. Còn nữa, Nguyệt Cung này quá hiu quạnh, chim quý thú lạ cũng mang tới chút đi. Lần trước khi ta đi ngang qua Thiên Đình, thấy con Thanh Loan đó cũng không tồi... với lại, nhiều chim quý thú lạ như vậy, nếu sinh ra con non yếu ớt thì quá đáng tiếc rồi. Nên là huynh cho thêm một phòng bếp tốt chút đi. Ừm, chim nnướng phải là cỡ lớn...

-Ngươi như thế này không phải là nuôi, ngươi thèm ăn đúng không? - Thiên Bồng nghẹn lời hỏi.

Tần Thọ trợn trừng hai mắt:

-Xem huynh nói gì kìa? Ta là người như thế sao?

Thiên Bồng liếc nhìn nước bọt treo bên khóe miệng Tần Thọ, nói:

-Nếu không phải ngươi vừa nói vừa chảy nước bọt, ta sẽ tin ngươi thật đó.

Tần Thọ vội vàng lau nước bọt, cười hê hê:

-Đừng để ý mấy chi tiết không quan trọng đó mà. Chúng ta nói trọng điểm đi. Huynh đệ à, những thứ vừa nói huynh nhớ kỹ nha. Ngoài ra thì ta cảm thấy Nguyệt Cung chúng ta còn có thể mở rộng thêm một chút. Ta thấy bên ngoài nuôi mấy con rồng cũng không tệ, dù sao thì trên Nguyệt Cung vắng vẻ mà, có mấy con chó lớn hung hãn giữ nhà canh cửa cũng có thể yên tâm rồi đúng không? Huynh đệ, sao mắt huynh lại trợn lên thế kia?

-Huynh đệ, ngươi nuôi rồng xem như nuôi chó sao? - Thiên Bồng thật sự muốn sụp đổ rồi.

Tần Thọ ngây ngô hỏi ngược lại:

-Chứ không thì sao? Lẽ nào còn có thức ăn chó chuyên dụng để nuôi rồng à? Khụ khụ, thức ăn rồng? Có đắt không? Thôi bỏ đi, không đắt thì chúng ta cũng không mua nổi. Chuyện này huynh làm đi... huynh đệ, huynh thấy nuôi một con kim bằng(1) để trên tay có ngầu không?

(1) Bằng: chim bằng, chim đại bàng

-Huynh đệ. - Thiên Bồng càng nghe, mồ hôi lạnh trên trán chảy càng nhiều, vội vàng cắt ngang lời Tần Thọ.

Tần Thọ ngây ngô hỏi:

-Sao thế?

-Ngươi có thể ngậm miệng lại không? Ngươi nói làm lòng ta hoảng loạn rồi... ta muốn yên tĩnh(2) chút.

Thiên Bồng tính toán túi tiền của mình, đột nhiên nhận ra, cua gái thật tốn tiền...

Tần Thọ nói:

-Thì ra huynh đệ có người trong lòng rồi à?

Nhắc đến người trong lòng, Thiên Bồng lập tức có chuyện để nói, ngượng ngùng gật đầu.

Tần Thọ hỏi:

-Tĩnh Tĩnh là cô nương nhà nào vậy?

-Ặc... ta nói Tĩnh Tĩnh lúc nào? - Thiên Bồng ngạc nhiên.

Tần Thọ nói với vẻ rất đương nhiên:

-Chính huynh nói nhớ Tĩnh Tĩnh mà. Nếu không phải là người trong lòng, huynh nhớ người ta làm gì? Nói đi nói lại thì huynh cũng trưởng thành rồi, cứ độc thân mãi cũng không tốt. Nói xem là nhà ai, ta đi cầu hôn giúp huynh được không? Của hồi môn chia năm năm là được rồi.

(2) Chỗ này Thiên Bồng nói muốn yên tĩnh ( 想静静) phiên âm là tưởng tĩnh tĩnh, tưởng là muốn và cũng là nhớ, Tần Thọ hiểu thành nhớ cô nào đó tên Tĩnh Tĩnh.

Thiên Bồng nghe vế trước còn muốn nói không cần, nhưng nghe vế sau thì trực tiếp đen mặt lại! Trong lòng thầm mắng: Mẹ ngươi! Ngươi đến cầu hôn hay là chặn đường ăn cướp? Của hồi môn chia năm năm? Sao ngươi không bế cả tân nương đi luôn đi?

Thiên Bồng vỗ vỗ đầu thỏ, nói:

-Huynh đệ, ý tốt của ngươi ta xin nhận. Có điều ta không có hứng thú với Tĩnh Tĩnh.

-Không có hứng thú? Ngươi nhớ nàng ấy mà?

Tần Thọ kinh ngạc kêu lên:

-Lẽ nào ngươi bội tình bạc nghĩa? Hay là đi thanh lâu tìm kỹ nữ? Văn Khúc tinh quân từng nói, tu luyện mà tìm kỹ nữ là hành vi bỉ ổi, ngươi sẽ không...

Thiên Bồng vừa nghe, hai mắt đã trợn trắng. Tư duy của con thỏ này kiểu gì vậy? Toàn nói cái gì thế này? Vội vã bịt miệng Tần Thọ lại, sợ Hằng Nga nghe thấy, liền kêu lên:

-Này con thỏ, ngươi đừng có nói bừa. Ta đường đường là Thiên Bồng nguyên soái, tìm kỹ nữ gì chứ? Hơn nữa, trên Thiên Đình cũng không có thanh lâu mà.

-Sao ngươi biết? Ngươi từng đi tìm rồi à? - Tần Thọ lập tức hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất