Chương 141: Con thỏ dạy đó
Lý Trinh Anh nghĩ một hồi rồi nói:
-Chính là đi tới xong nói sau lưng con có sâu. Con quay đầu thì hắn bắt lấy thỏ của con rồi chạy mất. Con đuổi theo, hắn không đưa, còn nói đánh thắng hắn thì hắn sẽ trả cho con.
-Sau đó thì sao? - Lý Tịnh hỏi.
Lý Trinh Anh thật thà trả lời:
-Sau đó con tát hắn một cái, đá hắn một cước. Con đâu biết hắn không chịu nổi đòn như vậy.
Lý Tịnh:
-...-
Lúc này quản gia nói:
-Lão gia, sang năm là Ngao Tuế thành niên rồi, thực lực đã đạt tới cấp Nhân Tiên Tam Tinh, hài tử tiên gia bình thường căn bản không đánh lại hắn được. Dựa theo yêu cầu của lão gia, tiểu thư chưa bao giờ tu luyện bất cứ công pháp gì, cũng không biết thần thông gì hết, cái này...
Lý Tịnh phất tay nói:
-Đưa Trinh Anh đi đi.
-Vâng, lão gia.
Quản gia dẫn Lý Trinh Anh rời khỏi.
Lý Tịnh nghĩ một lúc lâu, cầm theo bảo kiếm chạy thẳng đến Văn Khúc Cung.
Cùng lúc đó, Ngao Tuế trong lòng Nam Hải Long Vương cũng đã dễ chịu hơn một chút.
Nam Hải Long Vương hỏi:
-Tuế Nhi, sao nha đầu đó lại nặng tay như vậy?
Nghe vậy, Ngao Tuế liền khóc òa lên một tiếng:
-Gia gia, người nói xem có phải thứ ta tu hành là giả không? Đều nói Lý Trinh Anh chưa từng tu luyện công phu, ta đã là Nhân Tiên Tam Tinh rồi mà sao vẫn không chịu nổi một cái tát của nàng ta? Chắc chắn ta tu thành thần tiên giả rồi.
Nam Hải Long Vương im lặng một hồi, vỗ vỗ lưng Ngao Tuế rồi nói:
-Bản thân đứa trẻ đó chính là…
Nói tới đây, Nam Hải Long Vương trầm mặc, sau đó lựa lời:
-Tóm lại là ngươi đừng nản lòng, sớm muộn gì ngươi cũng có thể vượt qua nó. Tuế Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao nó lại đánh ngươi?
Ngao Tuế khổ sở nói:
-Ta thấy nàng ta đáng yêu nên mỗi lần đến nhà họ Lý đều thích đi tìm nó để chơi. Nhưng nàng ấy dễ thẹn quá, chẳng để ý người khác gì cả. Ta cướp con thỏ bông của nàng ấy, sau đó nàng ấy vung một cái tát qua. Chuyện tiếp theo thì ta không biết nữa.
Nam Hải Long Vương nghe xong, nhất thời cạn lời rồi. Trận đòn oan này! Chính là điển hình của tiết tấu đùa giỡn không thành ngược lại còn bị đánh đây mà!
Có điều tôn tử nhà mình bị đánh thành ra thế này, chuyện này không thể bỏ qua được.
Huống hồ, lúc trước hắn cũng quá khoe khoang khoác lác, nếu không làm gì thì chẳng phải là mất mặt sao?
Bởi thế, Nam Hải Long Vương nói nhỏ gì đó với Ngao Tuế, Ngao Tuế liền kinh ngạc hô lên:
-Gia gia bảo ta nói dối sao?
-Không phải nói dối, đổi cách nói khác thôi. Nên như thế nào thì vẫn là như thế. - Nam Hải Long Vương nói.
Ngao Tuế gật đầu theo.
Nam Hải Long Vương híp mắt nói tiếp:
-Theo ta biết, nha đầu kia tính tình nhu nhược, Lý Tịnh cũng chưa bao giờ muốn nó tu luyện công pháp thần thông, chỉ nuôi dưỡng như một đứa trẻ bình thường thôi. Bởi thế nên mới đưa đến Văn Khúc Cung để học thi từ ca phú mà không phải là Văn Xương Cung để tu luyện. Nó học thần thông từ chỗ ai chứ? Ngươi bị đánh, cuối cùng vẫn phải quy trách nhiệm về người đó. Ta sẽ tra sau.
Nam Hải Long Vương nói rất gượng ép, có điều hắn hiểu rõ, chuyện này chỉ có thể như vậy mà thôi.
Gia đình Lý Tịnh bây giờ đã không còn là Lý gia của Trần Đường Quan để tùy ý bọn họ nhào nặn nữa. Lý gia bây giờ, bất luận là ở Thiên Đình hay phật môn thì đều rất có tiếng nói. Lý Tịnh chấp chưởng trọng binh của Thiên Đình, uy chấn một phương. Trong gia tộc lại có nhân tài lớp lớp, vô cùng hưng thịnh.
Có người nói đùa rằng đây là thịnh thế của Lý gia. Dù có hơi quá lời nhưng đúng là cũng có chút đạo lý.
Từ đó có thể thấy, thế lực và thực lực của Lý gia lớn đến thế nào. Cho nên dù Nam Hải Long Vương có mạnh miệng đến đâu thì cũng không dám thật sự thẳng thừng cứng đối cứng với Lý gia. Dẫu có lên điện Lăng Tiêu cũng chẳng qua là nói mấy câu giành chút thể diện mà thôi.
Nhưng cơn tức đầy bụng không thể không phát, đánh không lại kẻ mạnh thì tìm kẻ yếu mà giày vò vậy.
Vì thế, sau đó, Nam Hải Long Vương lập ức cho người đi điều tra xem rốt cuộc Lý Trinh Anh học công pháp với thần thông từ ai.
Không bao lâu sau, trong Văn Khúc Cung.
-Tiên sinh, Thác Tháp Thiên Vương đến rồi. - Long Hòe nói.
Văn Khúc Tinh lắc đầu:
-Không gặp.
Rầm!
Cửa lớn bị người một cước đá văng, Lý Tịnh xách kiếm đi vào, xoạch một tiếng đặt bảo kiếm lên bàn của Văn Khúc Tinh, sau đó khoanh chân ngồi xuống, nói:
-Văn Khúc tinh quân, đã lâu không gặp.
Văn Khúc tinh quân nhìn bộ mặt đen thui của Lý Tịnh thì liền biết e rằng chuyện hôm nay khó mà dàn hòa được rồi. Bởi thế hắn cũng ngồi xuống, ra hiệu bảo Long Hòe dâng trà.
-Trà thì thôi không uống đâu, Lý mỗ đến đây chỉ vì một chuyện.
Văn Khúc Tinh gật gật đầu, ra hiệu cho Long Hòe ra ngoài.
Long Hòe lập tức lĩnh mệnh lui ra, đóng cửa lại.
Trước khi cửa đóng, Long Hòe còn thấy hai người ngồi rất nghiêm chỉnh. Một văn nhân cùng một thiên vương, chẳng nói câu nào, tu dưỡng tố chất đều đạt điểm tối đa.
Nhưng sau khi Long Hòe nâng cánh cửa vừa bị đạp ra lên, đóng cửa lại thì đã thấy âm thanh bên trong biến đổi trong nháy mắt.
-Văn Khúc Tinh, lão già thối tha nhà ngươi. Bảo ngươi trông trẻ, ngươi trông kiểu gì đấy? Đứa con nhà ta điềm đạm nho nhã như thế mà ngươi biến nó thành cái dạng gì rồi? Sắp lên trời rồi có biết không? Tôn tử của Long Vương cũng bị đánh thành rắn nước kia kìa! Nhà ta có ba cái bàn thì hỏng mất hai cái, rốt cuộc ngươi làm gì con ta vậy hả?
Giọng của Lý Tịnh rung trời, gào rống đến mức cả căn phòng đều chấn động.
Trái tim Long Hòe run lên, thầm nói, như thế này là sắp đánh nhau sao?
Sau đó nghe Văn Khúc tinh quân quát lại:
-Làm gì hả? Ta có thể làm gì? Ngươi giỏi như thế sao không tự trông con ngươi đi? Sinh con ra không quản, tự mình ra ngoài rong chơi, ném con ở chỗ ta, ta trông cho ngươi, ta không làm mất đã là tốt lắm rồi. Ngươi còn muốn gì nữa?
Nói tới đây, giọng của Văn Khúc tinh quân nghiêm lại, vô cùng nghiêm túc mà nói:
-Đúng rồi, học phí năm nay ngươi còn chưa đưa đâu! Trước đó tìm ngươi, tổng quản nhà ngươi cứ nói ngươi đi dẫn binh bên ngoài chưa về. Nếu đã đến rồi, người cũng tới rồi thì trả tiền đây!
Lý Tịnh trầm mặc một hồi, sau đó có chút yếu ớt mà nói:
-Ta thiếu chút tiền học phí đó của ngươi sao?
Văn Khúc tinh quân nói tiếp:
-Học phí của đứa con trai thứ hai nhà ngươi cũng chưa đóng. Đã bao nhiêu năm rồi? Ta tính giúp ngươi nhé.
Lý Tịnh vội vàng nói:
-Mai đưa ngươi!
Văn Khúc tinh quân tiếp tục nói:
-Học phí của đứa con trai cả nhà ngươi cũng chưa đóng.
Lý Tịnh mất kiên nhẫn nói:
-Mai trả ngươi!
Văn Khúc tinh quân tiếp tục nói:
-Con trai thứ ba của nhà ngươi đốt một rừng cây ở chỗ ta, hai cây ăn quả, đánh gãy mười tám cái cột.
Lý Tịnh vỗ bàn, vô cùng khí phách mà nói:
-Đợi ngươi tính rõ rồi thì nói với ta sau đi.
Văn Khúc tinh quân lập tức đáp:
-Tổng cộng ba vạn linh tinh!
Lý Tịnh lập tức đáp:
-Ngày mai.
Sau đó nhận ra đề tài có hơi sai sai, hình như lạc đề rồi, lập tức quay lại nói:
-Hôm khác bàn sau, hôm nay ta đến để hỏi chuyện của Trinh Anh. Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ không dạy thần thông cho nó! Cũng đâu phải ngươi không biết vấn đề của nó, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào vậy hả?
Văn Khúc tinh quân trấn định nói:
-Ta nói được làm được, ta không dạy!
Lý Tịnh nhíu mày:
-Thế thì ai dạy?
Văn Khúc tinh quân mỉm cười:
-Con thỏ dạy đó.
Tốc độ bán đứng thỏ của Văn Khúc tinh quân vô cùng nhanh, rất tự nhiên, quả thực là có chuẩn bị từ trước, vô cùng chờ mong.
Lý Tịnh cau mày:
-Con thỏ nào?