Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 142: Tứ long họp bàn bày mưu thỏ

Chương 142: Tứ long họp bàn bày mưu thỏ

Văn Khúc tinh quân cười ha ha, nói:

-Cái con thỏ trên Mặt Trăng kia đó.

-Con thỏ chết tiệt này…

Lý Tịnh nhất thời trầm mặc.

Văn Khúc tinh quân vẫn cười ha ha, nói tiếp:

-Đi thôi, đi lên Nguyệt Cung chơi đi. Ta cũng tiện tranh cử Thiên Vương đợt tiếp theo.

Lý Tịnh híp mắt:

-Có phải ngươi cố ý không?

Sau đó, Văn Khúc tinh quân vừa biến, trong tay đã có thêm một ấm trà, tự rót cho mình một chén rồi đặt lên bàn, thản nhiên nói:

-Một thân nhân quả của con thỏ đó rối loạn lung tung đến thiên cơ điên đảo, không tính ra được, không thể nhìn thấu. Ta cũng không có cách nào cứ nhìn chằm chằm vào hắn được. Xảy ra chút sơ suất, ta cũng rất bất đắc dĩ mà. Ài.

Nói đến bất đắc dĩ, Văn Khúc tinh quân đã nghĩ tới những ngày ngồi xổm trong nhà xí không muốn nhớ lại đó.

Thấy vẻ bất đắc dĩ biểu lộ ra vô cùng chân thật của Văn Khúc tinh quân, hiển nhiên Lý Tịnh nhận ra mình đã hiểu lầm, bèn nói:

-Rốt cuộc con thỏ đó là thế nào? Từ chuyện ở thịnh hội Tết Trung Nguyên lần trước, ta đã phát hiện có điều không thích hợp rồi. Ngọc Đế vô cùng quan tâm đến hắn, hình như ngươi biết gì đó đúng không?

Văn Khúc tinh quân nói:

-Biết hay không biết, vì sao phải nói cho ngươi?

Lý Tịnh ngạc nhiên. Tuy hắn rất muốn cho Văn Khúc tinh quân một cái tát, nhưng hình như người ta nói rất có lý.

Văn Khúc tinh quân tiếp tục uống trà, nói:

-Thiên Vương, ngươi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Chuyện của Na Tra ngươi vẫn để trong lòng không chịu buông sao?

-Nói bừa! - Lý Tịnh phát hỏa.

Văn Khúc tinh quân cũng không sợ hắn, nói tiếp:

-Ta thấy chính là ngươi không buông được, sợ con gái ngươi trưởng thành rồi lại lợi hại hơn ngươi. Ngươi có Linh Lung Bảo Tháp chuyên dùng khắc chế Na Tra, lại không khắc chế Trinh Anh. Ngươi không sợ nó lớn lên sẽ đánh ngươi như vậy sao?

-Nói bừa! Trinh Anh đâu phải tên tiểu tử thối Na Tra kia. Không thù không oán, nó truy sát ta làm gì? - Lý Tịnh lại phát hỏa.

-Vậy ngươi sợ cái gì? Nếu ngươi không sợ thì cho nó tu luyện đi. Còn nói ngươi không sợ? Sợ thì sợ, làm người ấy à, quan trọng nhất là thành thật!

Lý Tịnh cả giận:

-Ta sợ cái gì? Ta không để nó tu luyện là bởi vì...

Văn Khúc tinh quân vừa nghe, trong mắt đã lóe lên ánh sáng.

Lúc Lý Tịnh sắp nói ra thì lại đột nhiên dừng, sau đó trừng mắt nhìn Văn Khúc tinh quân một cái, nói:

-Đừng mơ lừa ta nói!

Sau đó Lý Tịnh đưa tay lấy chén trà.

Trong mắt Văn Khúc tinh quân thoáng hiện qua vẻ thất vọng, có điều vẫn nói:

-Uống trà mất tiền đấy.

Mà thời khắc này, Lý Tịnh đã đổ trà vào miệng mất rồi. Hắn trợn trừng mắt nhìn Văn Khúc tinh quân.

-Nuốt xuống thì tăng gấp bội.

-Phụt!

Lý Tĩnh phun hết trà ra đất, nói:

-Ngươi ăn cướp à?

Văn Khúc tinh quân đáp:

-Đang ăn cướp đây, muốn làm cùng không?

-Ngươi học ai thế hả? Sao ta cảm thấy bỗng nhiên ngươi trở nên xấu xa vậy? - Lý Tịnh phẫn nộ nói.

Văn Khúc tinh quân ngẩng đầu nhìn trần nhà. Từ trong hoa văn trên đó, hình như hắn thấy được một con thỏ vô cùng không biết xấu hổ, vô cùng hèn hạ, bởi thế mà cảm thán nói:

-Ta nói ta học của con thỏ kia, ngươi tin không?

-Lại là con thỏ chết tiệt đó!

Lý Tịnh thực sự bốc hỏa rồi, đứng phắt dậy nói:

-Ta về xử lý con thỏ đó trước đã rồi sẽ đến tìm ngươi tính sổ!

-Đi đi, không tiễn. Long Hòe, chuẩn bị quan tài, chúng ta đi nhặt xác.

Văn Khúc tinh quân cười ha ha nói.

Lý Tịnh nghe vậy, thân thể run lên, một cước đá văng cửa lớn, tức giận thở hổn hển mà rời đi.

Lý Tịnh ra khỏi Nam Thiên Môn, Ma Lễ Hải lập tức đi lên nói:

-Thiên Vương, ngài đi đâu vậy?

Lý Tịnh rất muốn ‘khí phách’ mà nói một câu: Đi lên Nguyệt Cung đánh thỏ!

Nhưng lời thốt ra miệng lại là:

-Kiểm tra đột xuất! Ta vừa thấy ngươi ngủ gật rồi đấy, trừ quân lương tháng này!

-Hả?

Ma Lễ Hải vốn là tới vỗ mông ngựa, kết quả không ngờ thoáng cái đã thành vỗ đùi ngựa rồi.(1)

(1) Vỗ mông ngựa thành vỗ đùi ngựa: nịnh hót không thành, ngược lại khiến bản thân gặp chuyện không may.

Hắn ngủ ư? Hai tròng mắt hắn trừng lên còn to hơn bóng đèn nữa, sao hắn có thể ngủ gật được?

Không biết làm sao, Lý Tịnh đã mở miệng rồi. Lời của cấp trên, hắn có thể nói gì được nữa đây? Chỉ đành bóp bóp cái mũi nhận lỗi, giọng nói mang theo vẻ nghẹn ngào:

-Vâng!

Có điều một tiếng này nghe như sắp hộc máu đến nơi. Hắn trêu ai chọc ai cơ chứ? Hắn chỉ là muốn chào hỏi một câu thôi mà.

Lần này, Ma Lễ Hải thật sự hối hận đã hoán đổi vị trí với Ma Lễ Thọ. Từ sau khi nhìn thấy con thỏ kia, ngày hôm nay của hắn cứ luôn gặp vận xui, không thể tốt lên nổi!

Hắn quyết định, sau đó sẽ lập tức đổi lại!

-Tốt lắm, đứng gác cho đàng hoàng, đừng có lười biếng!

Lý Tịnh nói xong liền xoay người đi về hướng Thiên Đình. Vào cửa lớn, nhìn hướng núi, sờ sờ túi tiền của mình, cuối cùng lắc đầu rồi mắng một câu:

-Đáng đời ngươi đó lão Cửu! Lão Cửu thối tha! Muốn tiền sao? Nằm mơ đi!

Kiếm được một món tiền không đứng đắn, tâm trạng Lý Tịnh hơi thoải mái hơn một chút, có điều cơn tức trong lòng vẫn không thể nào nuốt trôi được.

Ngẫm lại tình hình của Lý Trinh Anh.

Hắn càng lúc càng tức giận, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cam lòng. Về đến nhà liền uống ba vò rượu, ngồi ở đó mà ngẩn người.

Lúc này, quản gia đi tới:

-Lão gia, Tứ Hải Long Vương vẫn luôn một lòng. Nếu ngày mai bọn họ cùng cáo trạng ngài thì cũng không phải phiền phức nhỏ đâu. Ngài xem, có cần...

-Cần cái gì mà cần? Bốn con cá chạch già bọn hắn có thể gây ra sóng gió lớn chừng nào hả? Ngày mai, ngày mai?

Lý Tịnh nói đến đây, nhất thời ánh mắt tỏa sáng.

Không biết Lý Tịnh đang có ý định quỷ quái gì nữa.

Sau khi Nam Hải Long Vương đi thì liền tới gặp ba long vương khác. Ba người thương lượng hết nửa ngày, quyết định ngày mai vẫn phải nói về chuyện của Lý Tịnh một phen.

-Lý Thiên Vương gia nghiệp lớn, bối cảnh lớn, chúng ta không gây ra được sóng gió bao nhiêu đâu. Nhưng con thỏ kia chỉ là một con thỏ hoang, nếu đã ngứa mắt với hắn thì cứ bắt về hầm là được rồi. Đâu ra lắm lời thừa thãi như vậy?

Đông Hải Long Vương Ngao Quảng khí phách nói.

Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận lắc đầu:

-Đại ca, bình tĩnh đừng nóng. Tuy con thỏ đó là thỏ hoang, nhưng sau lưng lại có bóng dáng của Khổng Tước Minh Vương với Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân. Cứ như vậy mà giết nó thì sợ là không ổn.

Bắc Hải Long Vương là người ít tuổi nhất trong số tứ đại long vương, tên gọi Ngao Thuận. Ngao Thuận tiếp lời:

-Tam ca, thế thì huynh nhìn lầm rồi. Chuyện này, đệ biết từ đầu đến cuối. Khổng Tước Minh Vương là trả ơn Hằng Nga múa điệu Khổng Tước Vũ, làm vang danh Khổng Tước cho nên mới lên tiếng. Nay nhân quả đã dứt, Khổng Tước Minh Vương tự nhiên sẽ không xen vào chuyện sống chết của con thỏ đó nữa. Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân thì tính cách lãnh đạm. Hắn ra tay là vì con thỏ đó từng giúp hắn. Như trên, hắn đã trả ân tình rồi, cũng sẽ không vì một con thỏ mà đánh nhau với chúng ta đâu. Ngược lại, điều đệ lo lắng là cái thứ trên cổ con thỏ đó kìa.

-Điếu Long?!

Nam Hải Long Vương Ngao Khâm sáng mắt lên, hỏi.

Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận gật đầu nói:

-Đúng thế. Không phải lúc trước chúng ta đến Thiên Đình đã nhìn thấy rồi sao? Khi Xích Cước Đại Tiên đi câu rồng ở Bắc Hải đã dùng Điếu Long Thừng đó đấy. Đệ quá quen với nó rồi, không biết có bao nhiêu con rồng ác độc tội nghiệt bị hắn câu đi mất, những oan hồn long tộc trên sợi dây thừng đó, từ xa đệ đã cảm nhận được rồi. Xích Cước Đại Tiên là Đại La Kim Tiên, nếu hắn kiên quyết chống đỡ cho thì con thỏ này thì không dễ xử đâu.

Đông Hải Long Vương gõ bàn, hừ hai tiếng rồi nói:

-Tuy Xích Cước Đại Tiên là Đại La Kim Tiên, nhưng chung quy hắn vẫn là tán tiên. Ngọc Đế trọng đãi hắn cũng không có nghĩa là hắn có thể nhúng tay vào chuyện của Thiên Đình. Dù chúng ta sống nơi hạ giới, nhưng là chính thần của Thiên Đình! Có quyền tự do quản lý bốn biển, chúng ta có cách xa Thiên Đình đến đâu thì vẫn là người của Thiên Đình mà! Hắn còn có thể đánh nhau với chúng ta vì một con thỏ hay sao? Đó chính là tạo phản! Ngọc Đế cũng sẽ không mặc kệ. Lên Thiên Đình biện luận? Cơ hội nói của chúng ta chưa chắc đã ít hơn hắn. Huống hồ, cho dù thật sự là không nói lại được thì nhận sai là được. Thỏ cũng ăn rồi, lẽ nào còn nôn ra được sao?

Lời này vừa dứt, các long vương khác đều cười, hô lên:

-Có lý!

Đông Hải Long Vương Ngao Quảng cười ha ha nói:

-Nếu đã như vậy, nhị đệ, bắt một con thỏ không cần chúng ta ra tay nữa chứ?

Nam Hải Long Vương cười to đáp lại:

-Chuyện nhỏ mà thôi! Hà tướng quân đâu rồi?

-Có thần!

Một nam tử thân cao tám thước, chân dài tám tấc đi lên một bước.

-Ngươi lên Nguyệt Cung một chuyến, bắt con thỏ kia về. Làm tốt sẽ có thưởng cho ngươi!

Nam Hải Long Vương Ngao Khâm nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất