Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 143: Con thỏ khóc rồi, thật là thơm.

Chương 143: Con thỏ khóc rồi, thật là thơm.

Lúc này Ngao Quảng nói:

-Không dẫn người đi được, ngươi chỉ có thể đi một mình. Dù nói thế nào, Nguyệt Cung cũng là địa bàn quản lý của Thiên Đình, dẫn nhiều người theo dễ gặp phiền phức. Ngoài ra, nhị đệ, ngươi cho người thông báo với Tứ Đại Thiên Vương một tiếng, tránh để thiên binh tuần tra hiểu lầm.

Ngao Khâm gật đầu, nói:

-Đại ca nói rất đúng.

Vì thế, Ngao Khâm lại phái một người đi đến Nam Thiên Môn báo cho Tứ Đại Thiên Vương... đương nhiên, không thể không cho chút lợi ích. Nhưng mà đối với Tứ Hải Long Vương giàu có mà nói thì không đáng nhắc tới.

Ma Lễ Hải vốn ghét con thỏ kia, nhưng bây giờ hắn lại không dám trêu chọc con thỏ, đột nhiên có người tới cửa nói muốn đi trừng phạt con thỏ, chỉ cần hắn một mắt nhắm một mắt mở là được, còn được chút lợi ích nữa.

Ma Lễ Hải lập tức vui vẻ, vỗ ngực nói:

-Ta chẳng biết gì cả!

-Đa tạ Thiên Vương.

Một con rùa đen già vui vẻ nói cảm ơn, sau đó cáo từ rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của con rùa đen, Ma Lễ Hải sờ Tử Tinh san hô trong tay, cười ha ha nói:

-Con thỏ, bây giờ ngươi gặp phiền phức lớn rồi, ha ha...

Ma Lễ Hải nói xong, thi triển thần thông, nhìn về phía Mặt Trăng. Nhưng mà vừa nhìn qua, Ma Lễ Hải đã nhíu mày, vầng trăng trên trời lại có thêm một lớp sương mù, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, rõ ràng, không thể nhìn rõ thứ gì cả.

-Á? Chẳng lẽ là thủ đoạn của long cung? - Ma Lễ Hải nói thầm.

Cùng lúc đó, cũng người nói thầm.

-Ôi? Hôm nay vầng trăng bên trên kia nhìn không thấu... chẳng lẽ là thủ đoạn của Thiên Đình?

Đông Hải Long Vương Ngao Quảng thông qua pháp trận nhìn về phía Mặt Trăng, kết quả không thấy gì cả.

-Chắc là vậy rồi, nhưng mà Hà tướng quân đã đi, hiển nhiên con thỏ kia không thể chạy thoát được. Đợi lát nữa bắt con thỏ, chúng ta nghiên cứu cách ăn thế nào đi... ha ha… - Nam Hải Long Vương Ngao Khâm cười ha ha nói.

Những Long Vương khác cũng cười theo.

Lúc này, Hà tướng quân đã đi đến bên ngoài Mặt Trăng, nhìn xuống phía dưới, mỉm cười:

-Long Vương thật là, chỉ bắt một con thỏ thôi cũng muốn bản tướng quân tự mình động thủ, thật sự là giết gà dùng dao mổ trâu, quá lãng phí... mà thôi, bắt con thỏ kia, trở về cũng được thả lỏng một hồi.

Đang lúc nói chuyện, Hà tướng quân rơi xuống đám mây, đúng lúc này, Hà tướng quân chợt thấy dường như trong Nguyệt Cung có động tĩnh gì đó, chăm chú nhìn qua, sau đó kêu lên một tiếng:

-Thứ gì?

-A... ha…

Tần Thọ ngáp một cái, nhìn thấy Hằng Nga vừa mới thiếp đi, trong lòng vô cùng yên tĩnh an bình.

Nhìn thấy Hằng Nga đang ngủ trên giường là tảng đá, trong lòng Tần Thọ lại cảm thấy phiền muộn... thầm nói:

-Thỏ gia ta cũng coi như có tiền, có thời gian thì đi mua chiếc giường tốt một chút vậy... cũng không thể cứ mãi ngủ trên tảng đá được?

Đúng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên tiếng sấm nổ!

Tiếp theo, con thỏ lại nghe tiếng hét thảm vang lên, theo bản năng, hắn đi ra ngoài xem tình hình, chỉ thấy trên bầu trời chợt lóe lên một tia chớp màu đen... đồng thời, một thứ gì đó đen xì kêu chít chít ngã xuống viện của hắn.

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là, hình như hắn nhìn thấy tia sét kia bay ra ngoài, sau đó lại đánh trở về, sau đó đánh thẳng đến Nguyệt Cung!

-Má ơi…

Tần Thọ kêu lên một tiếng, lập tức trốn vào trong phòng, đồng thời lấy chiếc Hộ Tâm Kính của Thiên Bồng đặt lên người Hằng Nga, sau đó còn mặc niệm ông trời phù hộ.

Nhưng mà, chờ một hồi, sấm sét kia lại dần phai đi.

Tần Thọ buồn bực, chạy ra ngoài cửa xem thế nào, lại thấy trong Nguyệt Cung không có chút thay đổi nào, dường như sấm sét kia cũng không đánh trúng, mà chuyển sang nơi khác.

Lúc này, Hằng Nga cũng đã tỉnh, hỏi:

-Ngọc Nhi, sao vậy?

Tần Thọ gãi gãi đầu, nói:

-Ta cũng không biết nữa, vừa rồi mới có sét đánh, sau đó tia chớp bổ xuống thứ gì đó, nàng xem giúp ta là thứ gì...

Tần Thọ không nói đến chuyện tia chớp đánh tới rồi lại biến mất, hắn sợ Hằng Nga lo lắng sợ hãi.

Hằng Nga xoa xoa mi tâm, nhìn Hộ Tâm Kính trong tay, hỏi:

-Đây là cái gì?

Tần Thọ phất phất tay, nói:

-Không phải đã nói với nàng rồi sao, Thiên Bồng cho Hộ Tâm Kính, nàng giữ đi.

Nói xong, Tần Thọ cũng đã thấy rõ cái vật đen thui trước mặt là gì, vui vẻ hét to:

-Cảm ơn ông trời... Hằng Nga, nàng ra đây mau, chúng ta có bữa sáng rồi! Tiệc hải sản đó!

Hằng Nga sững sờ, tiệc hải sản? Nàng vội vàng rời giường chạy ra ngoài, chỉ thấy trong viện có một con đen thui dài mảnh trông giống như quái vật, quái vật này dài chừng hai mét rưỡi, hình dạng giống như một con tôm siêu cấp khổng lồ!

Giờ phút này, Tần Thọ đã chạy qua, dùng tay vỗ vỗ, phía ngoài con tôm to đã bị cháy đen, bị vỗ một cái thì lớp vỏ rắc rắc vỡ ra.

Gần như đúng lúc đó, một hương thơm ngào ngạt của hải sản tỏa ra ngoài...

-Hít!

Tần Thọ và Hằng Nga cùng hít một hơi, chỉ cảm thấy trong mũi tràn đầy mùi vị của hải sản, trong khoảnh khắc đã chảy nước bọt ra!

Hằng Nga đi tới, nói:

-Hải sản này ở đâu ra thế?

Tần Thọ lau nước bọt bên miệng, lắc đầu nói:

-Không biết, chắc là ai mua thức ăn ngoài, giao nhầm chỗ? Loại này... thức ăn mà sét đánh bên ngoài, nhìn qua cũng không tệ, vừa chín tới, ha ha...

Tần Thọ mặc kệ là của ai, nếu là từ trên trời rớt xuống, lại vừa lúc rớt xuống sân nhà hắn, thì đó là của hắn! Tất cả đều là của hắn!

Vì thế Tần Thọ mới lột lớp vỏ khét lẹt ở ngoài ra xem, lập tức tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài!

Chỉ thấy con tôm hùm lớn này, toàn thân đỏ bừng như thạch anh đỏ! Nhưng mà vỏ như thạch anh đỏ đã bị tia chớp chém đứt, để lộ thịt tôm trắng nõn bên trong, càng nhìn làm cho người ta càng muốn ăn!

Tần Thọ nuốt nước bọt, lột vỏ tôm ra, lấy một miếng thịt tôm óng ánh trắng noãn, bỏ vào miệng nếm thử...

Sau đó, Tần Thọ khóc...

Hằng Nga thấy vậy, quan tâm hỏi:

-Ngọc Nhi, em sao thế?

Tần Thọ khóc ròng nói:

-Đã bao nhiêu năm... không biết qua bao lâu, ta đã quên mất mùi vị của hải sản. Thịt này thật ngọt, thật tươi, ăn thật ngon mà... nàng nếm thử không?

Vừa nói, con thỏ vừa lấy một miếng thịt tôm đưa cho Hằng Nga, Hằng Nga cũng không chê, ăn một miếng, sau đó đôi mắt trợn tròn thật to.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng nhau nói:

-Ngon quá! Chuyển về đi, từ từ ăn!

Vì thế, hai người hợp sức, mỗi người một bên, mang con tôm hùm lớn chuyển vào trong nhà, đặt trên bệ đá, lại liếc nhau, đều thấy sự thỏa mãn và niềm vui trong mắt nhau.

-Ông trời chiếu cố ta, ha ha... Tôm hùm từ trên trời rơi xuống, bắt đầu ăn thôi!

Tần Thọ cười ha ha.

Hằng Nga gật đầu.

Thế là hai người bắt đầu ăn như gió cuốn, bữa sáng vui vẻ ngon lành đầu tiên trong cuộc sống.

Cùng lúc đó, trong Long cung.

-A? Hà tướng quân đi lâu như vậy mà còn chưa trở lại à?

Nam Hải Long Vương Ngao Khâm nhíu mày hỏi...

Ngao Quảng lắc đầu nói:

-Con thỏ kia hơi gian xảo, có lẽ hơi tốn thời gian một chút.

-Lần trước mọi người cũng nhìn thấy, con thỏ kia chẳng biết cưỡi mây lướt gió, chỉ là một con thỏ bình thường mà thôi. Mặc dù năng lực của Hà tướng quân rất bình thường, nhưng cũng là Nhân Tiên Nhất Tinh. Một vị tiên nhân đi bắt thỏ, sao có thể thất thủ được? Chúng ta chỉ cần chờ tin tốt thôi... người đâu, đốt đuốc lớn hơn một chút, chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, một lát nữa ăn thịt thỏ. - Ngao Nhuận nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất