Chương 144: Chạy hướng tây
Người phía dưới lập tức lĩnh mệnh, càng tăng thêm ngọn lửa, chuẩn bị các hương liệu, ngồi đợi ăn thịt thỏ...
Mà giờ phút này, Tần Thọ ăn đến hài lòng thỏa mãn, ngồi bên cạnh cảm thán nói:
-Ôi... trong tất cả những món ăn ngon, ta chỉ thích hải sản nhất. Hải sản tươi, mình chỉ cần ướp ngon, còn lại, dù cho là hấp, nấu nước, chiên xào gì thì hương vị cũng đều thơm ngọt ngon miệng. Đây mới là thức ăn ngon mà trời cao ban cho.
Hằng Nga che bụng nhỏ no căng của mình, gật đầu nói:
-Ùm, quả thật rất ngon... cũng không biết rốt cuộc tôm hùm này từ đâu tới.
Tần Thọ nói:
-Mặc kệ nó, còn lại ăn nữa không?
Hằng Nga thấy còn thừa lại nhiều thịt như vậy, lắc đầu nói:
-Không ăn nổi nữa, bụng căng cứng rồi.
Tần Thọ nói:
-Vậy ta dọn nhé, tối chúng ta ăn tiếp.
-Được, ăn no rồi thì đi học đi. Nhớ kỹ, đừng gây chuyện thị phi, biết không?
Tần Thọ khinh thường mà nói:
-Yên tâm đi, chỉ cần bọn hắn không chọc ra, thì ta sẽ ngoan...
Nói xong, Tần Thọ vội vàng chạy đi. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa, đã thấy một đại hán ngồi ở sau cây, lén lút nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Tần Thọ nhìn qua, hai mắt khẽ đảo, nói:
-Tiểu Cương Cương, ngươi chạy tới đây làm gì?
Ngô Cương khịt khịt mũi nói:
-Ta ngửi được mùi hải sản, con thỏ, có phải ngươi có món ngon gì không?
Tần Thọ trợn mắt hốc mồm nhìn Ngô Cương, nói:
-Mũi ngươi là mũi chó à?
-Trong tay ngươi thật sự có hải sản à? - Ngô Cương kích động.
-Đương nhiên, nhưng mà ngươi kích động cái gì? Trên tay của ta có, lại không nói sẽ cho ngươi. Thần thông của ta đâu?
Đang lúc nói chuyện, Tần Thọ lấy ra một chiếc càng tôm hùm, xoay xoay trong tay.
Đôi mắt Ngô Cương lập tức sáng lên, nuốt nước miếng mà nói:
-Đổi thần thông cũng được, mau đưa tôm hùm cho ta nếm thử. Mẹ nó, đã qua bao nhiêu năm, miệng của ta cũng nhạt nhẽo vô vị hết cả rồi!
Đồng thời, Ngô Cương truyền thụ cho Tần Thọ một câu khẩu quyết cùng thần thông vận chuyển. Mặc dù Tần Thọ không biết thần thông, nhưng sau khi hiểu rõ nguyên lý của thần thông, vẫn vô thức kêu lên một tiếng:
-Bé ngoan của ta, nước trong thiên hạ đều có thể vô căn cứ điều được không? Hơn nữa, nguyên lý của thần thông vận chuyển này, ta hoàn toàn xem không hiểu được...
-Ngươi không hiểu là đúng rồi, sự lĩnh ngộ của ngươi với đạo quá thấp, ta đã liều mạng vắt hết não mới có thể đơn giản hóa cái đạo này, đồng thời có thể dùng tạm thời. Dù sao ngươi cũng chỉ tưới hoa, thêm chút nước, thần thông này đủ cho ngươi rồi. - Ngô Cương nói.
Tần Thọ nghe xong, ánh mắt sáng lên nói:
-Thần thông này có phiên bản cường hóa à?
Ngô Cương nói:
-Tào lao... nhưng mà ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, dù sao ngươi cũng sẽ không dùng đến. À, mà thần thông này đừng truyền ra ngoài.
Dù sao Tần Thọ cũng chỉ dùng một mình, Ngô Cương nói không truyền thì không truyền chứ sao. Nhưng mà hắn nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cũng chẳng có ai cảm thấy hứng thú với thần thông tưới hoa?
Vì vậy, Tần Thọ hỏi:
-Vậy thần thông này tên là gì?
Ngô Cương nói:
-Không biết... tự ngươi đặt tên đi.
Tần Thọ ngạc nhiên:
-Lại không biết?
-Có gì quái lạ đâu? Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đưa tôm hùm cho ta nếm một miếng, thèm đến nước bọt cũng muốn chảy ra ngoài rồi.
Tần Thọ lấy tôm hùm còn lại ra ném cho Ngô Cương, sau khi Ngô Cương nhận lấy thì chảy nước bọt, không để ý đến Tần Thọ, nhanh chân chạy mất.
Nhưng mà sau khi Ngô Cương chạy đi, lại chạy trở về, nói:
-Con thỏ, vừa mới bắt đầu ngày mới thì bên trên có sét đánh, ngươi có biết không?
Tần Thọ gật đầu nói:
-Có thấy, thì sao?
Ngô Cương nói:
-Tia sét kia đánh vào trong viện của các ngươi, ngươi biết không?
Tần Thọ ngạc nhiên:
-Đánh vào trong viện của chúng ta? Không có mà, mỗi tấc đất trong viện đều chưa từng bị sét đánh qua, vẫn còn nguyên vẹn. Ngươi xác định đánh vào trong viện của chúng ta à?
Ngô Cương lắc đầu nói:
-Quá xa, quá nhanh. Nhưng mà trên Mặt Trăng rất ít mưa, gần như không thể thấy được giông tố. Đột nhiên trời trong lại có sét đánh, sợ không phải hiện tượng tự nhiên, các ngươi nên cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì...
Ánh mắt Tần Thọ sáng lên, trong lòng ấm áp, tự nhủ: Huynh đệ này không tệ, đây chắc là muốn giúp đỡ!
Thì nghe Ngô Cương nói với vẻ mặt nghiêm túc:
-Chạy về hướng tây.
Tần Thọ kích động nói:
-Hướng tây có cái gì? Chẳng lẽ có người có thể cứu chúng ta?
Tần Thọ đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, cao nhân chỉ những kẻ kém cỏi chạy về hướng này, sau đó những kẻ đó chạy về hướng đó thì đều có quý nhân giúp đỡ, từ đó một bước lên mây, một bước lên trời. Cho nên, Tần Thọ đoán chắc là Ngô Cương cũng có ý này, cho nên cảm thấy hơi xúc động.
Sau đó, chỉ thấy Ngô Cương lắc lắc đầu nói:
-Phía tây có gì ta không biết, nhưng ta ở phía đông của các ngươi... đừng liên lụy ta là được.
Tần Thọ nghe xong thì quơ lấy một cục đá, đập tới:
-Ngươi cút đi, ngươi là đồ chết tiệt không có lương tâm!
Sau đó Ngô Cương chạy đi thật...
Tần Thọ không còn gì để nói, nhưng mà hắn nhớ kỹ lời Ngô Cương nói, tia sét này đánh vào nhà mình, nhưng trong viện không có thay đổi gì cả... như vậy thì tia sét đi đâu?
Tần Thọ không yên lòng, chạy trở về Nguyệt Cung, lúc này Hằng Nga đi ra, cười nói:
-Ngọc Nhi, sao em lại trở về rồi? Không được phép trốn học nha.
-Không trốn học, ta đang đi dạo, nàng đi trước đi.
Tần Thọ ước gì Hằng Nga đi nhanh lên, nếu như trong Nguyệt Cung có nguy hiểm, thì Tần Thọ không sợ, chỉ sợ Hằng Nga rơi vào nguy hiểm.
Cho nên, sau khi Hằng Nga rời đi, Tần Thọ ở trong trong Nguyệt Cung, tìm từ trong ra ngoài vài vòng, kết quả chẳng tìm được gì, không hề có vết tích bị sét đánh.
Cuối cùng, Tần Thọ bất đắc dĩ lắc đầu, rời khỏi Nguyệt Cung, bay lên trời, đi thẳng đến Thư Sơn.
Giờ phút này, trong Nam Hải long cung đang mở trận pháp. Mấy lão Long Vương đều xuyên qua không gian nhìn về phía Mặt Trăng, giống như ngôi sao mong Mặt Trăng, mong nửa ngày, kết quả chỉ thấy Hằng Nga bay ra một mình, đi thẳng đến Thiên Đình.
Tây Hải Long Vương cười ha ha nói:
-Hằng Nga đi ra một mình, không dẫn theo con thỏ kia. Xem ra Hà tướng quân đã đắc thủ rồi, ha ha...
-Hằng Nga kia đi Thiên Đình, không phải là đi cáo trạng chứ?
Bắc Hải Long Vương nhỏ tuổi nhất, cũng lo lắng nhất.
-Cáo trạng? Nàng ta chỉ là một tiên tử nho nhỏ, có thể đến Lăng Tiêu Bảo Điện không cũng khó nói. Lại nói, là con thỏ kia gây chuyện với chúng ta trước. Chỉ là một con thỏ ở dân gian, Ngọc Đế cũng sẽ không làm khó dễ chúng ta, cùng lắm thì bồi thường nàng ta một ổ thỏ là được.
Đông Hải Long Vương Ngao Quảng cười nói.
Đám người nghe vậy cười theo, hiển nhiên, tất cả mọi người đều không coi con thỏ và Hằng Nga ra gì, không quan tâm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên thừa tướng rùa hoảng sợ nói:
-Mấy vị bệ hạ, mau nhìn xem!
Bốn vị Long Vương nhìn về phía pháp trận, chỉ thấy một con thỏ bay khỏi sương mù trên Mặt Trăng... sau đó vung tay lên, một chiếc xe ngựa trống không bay ra, con thỏ này lên xe ngựa thì đi về phía Nam Thiên Môn.
Bốn vị Long Vương lập tức trợn tròn mắt, từng người đều cảm thấy mặt mo hơi đau rát...
Sau đó bốn người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng...
Bắc Hải Long Vương nói:
-Nhị ca, xem ra Hà tướng quân thất thủ rồi. Giờ phút này còn chưa trở lại, hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít. Xem ra, chúng ta đã quá xem thường con thỏ này.
-Chưa hẳn, có lẽ Hà tướng quân gặp phiền toái khác... chư vị đừng quên, Mặt Trăng chính là cấm địa. Trong cấm địa có chút hung hiểm cũng là bình thường. - Tây Hải Long Vương nói.
Vẻ mặt Nam Hải Long Vương âm trầm, ba huynh đệ ngay trước mặt mình lại không trừng trị được một con thỏ, quả thật có chút mất mặt.
Đông Hải Long Vương Ngao Quảng nói:
-Vậy thì chờ một lát đi, dù sao con thỏ này cũng không ở trên Mặt Trăng, chờ hắn trở về hẵng nói. Nếu Hà tướng quân trở về thì nghe xem hắn nói thế nào. Nếu đến lúc đó Hà tướng quân còn chưa trở lại, thì phái người khác đến bắt con thỏ kia cũng không muộn.
Đám người gật đầu liên tục.