Chương 145: Trong mắt kẻ mạnh không có kẻ thù.
Nhìn thấy xe ngựa như làn khói vọt khỏi Nam Thiên môn, vẻ mặt Ma Lễ Thọ ước ao ghen tị, nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn không dám đi lên chào hỏi. Đồng thời theo bản năng mà sờ Kim Tiên mới trên lưng của mình, sau đó cẩn thận giấu dưới áo giáp, không dám để ở bên ngoài nữa.
Lúc Tần Thọ đi ngang qua Mãnh Thú Viên, lại không thấy tiểu Thổ Địa kia, Tần Thọ đợi một hồi, mắt thấy cũng đã trễ, mới rời khỏi Mãnh Thú Viên, trong lòng thầm nhủ: “Chắc là tiểu Thổ Địa công công trốn ta đi chơi rồi?”
Hôm nay, Tần Thọ cũng không thấy Thái Thái Nhạc, con gà Tây này cũng cải tà quy chính rồi à?
Về phần chính Tần Thọ, vừa ăn tiệc hải sản, bỗng nhiên hắn giảm bớt hứng thú với đối với mấy con mãnh thú, hoặc là vì tiểu Thổ Địa, dù sao thì hắn cũng không ra tay bắt thứ gì cả mà đi thẳng đến Thư Sơn.
Dưới chân núi Thư Sơn, Tần Thọ thấy một người quen đi lòng vòng dưới chân núi, do do dự dự, nhưng lại không lên núi.
Tần Thọ đi tới, nhìn qua, đôi mắt sáng lên, kêu lên:
-Nghé con huynh, ngươi làm gì vậy?
Ngưu Đại Lực quay đầu theo bản năng, Tần Thọ lập tức trợn tròn mắt, chỉ thấy mặt mũi Ngưu Đại Lực bầm dập, mắt lác miệng méo đứng ở đó... vẻ mặt xấu hổ ngây ngốc.
Tần Thọ nhịn không được cười ha ha mà nói:
-Con mẹ nó... Ngưu Đại Lực, tạo hình này của ngươi... rất mới mẻ đó!
Mặt Ngưu Đại Lực tối sầm lại, nói:
-Con thỏ, ngươi đang chế giễu ta à?
Tần Thọ nghe thấy giọng nói Ngưu Đại Lực mang theo cơn giận vô hạn, hiển nhiên gia hỏa này cũng không thích người khác đem chuyện này ra đùa.
Vì thế Tần Thọ không cười nữa, mà là chững chạc đàng hoàng, vô cùng nghiêm túc nhìn Ngưu Đại Lực, nói:
-Đây không phải là chế giễu, đây là cố ý đùa cợt.
-Khác nhau ở chỗ nào?
Ngưu Đại Lực thấy Tần Thọ thu lại nụ cười, giọng nói cũng bình tĩnh hơn.
Tần Thọ ngửa đầu nhìn trời, nói từng chữ, từng chữ:
-Đương nhiên là khác nhau!
-Khác nhau chỗ nào? - Ngưu Đại Lực hỏi.
Tần Thọ nói:
-Một cái là hai chữ, một cái là bốn chữ, khác nhau quá nhiều đó chứ.
Ngưu Đại Lực:
-Ta muốn ăn thịt thỏ.
Tần Thọ cười khà khà nói:
-Nhìn đến tiền đồ của ngươi... muốn ăn thì ăn thịt rồng đi. Đúng rồi, vết thương chồng chất trên người ngươi, dáng vẻ làm nên chiến công, có phải đánh thắng rồi đúng không? Ba tên ngốc bị ngươi đánh thành bộ dạng gì rồi? Không có xảy ra án mạng chứ?
Ngưu Đại Lực nghe đến ba tên ngốc, đôi mắt đỏ ngầu, nhớ đến cảnh hôm qua bị ba kẻ to con chồng lên người, khóc không ra nước mắt...
Ngưu Đại Lực hừ hừ nói:
-Sớm muộn gì ta cũng sẽ thắng!
Nói xong, Ngưu Đại Lực leo lên núi.
Tần Thọ thấy vậy, cười nói:
-Ừm, ta tin ngươi!
-Ngươi tin ta? Ngươi không đùa với ta chứ?
Ngưu Đại Lực tò mò hỏi.
Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:
-Đương nhiên, ngươi là Ngưu Đầu Nhân, ngươi là vô địch! Ngươi còn nhỏ, chờ ngươi trưởng thành sẽ trở nên lợi hại hơn, nhất định có thể thắng. Cố lên nha thiếu niên...
Ngưu Đại Lực ngạc nhiên, hắn đã lớn như vậy, trở thành vô địch là niềm tin của hắn. Mặc dù niềm tin của hắn bị hiện thực nghiền ép, nhưng hắn chưa từng từ bỏ.
Hắn cũng tiếp xúc qua nhiều thiên chi kiêu tử, những người này ở chỗ nào, vào lúc nào đều sẽ giữ vững suy nghĩ mình là vô địch. Mặc cho đối diện với kẻ địch như thế nào cũng sẽ không thừa nhận người khác mạnh hơn chính mình, bọn họ sẽ cố gắng vượt qua tất cả mục tiêu. Cho nên, hắn chỉ nghe qua có ta vô địch, chứ chưa từng nghe qua có ngươi vô địch.
Bỗng nhiên con thỏ này nói một câu như vậy, hắn thật sự cảm thấy không quen.
Ngưu Đại Lực kìm nén nửa ngày, cuối cùng nói:
-Con thỏ, nếu như ngươi muốn trở thành một kẻ mạnh thật sự, thì phải học được suy nghĩ của kẻ mạnh. Trong mắt kẻ mạnh thật sự, không có đối thủ!
Tần Thọ hỏi:
-Lúc ngươi đối diện với tiên sinh cũng dám nói như vậy thì ta sẽ phục ngươi. Nếu như tiên sinh thưởng cho ngươi ăn gậy thì nhớ chia cho ta phân nửa.
Ngưu Đại Lực:
-...
Vội ho một tiếng, Ngưu Đại Lực nói:
-Ta nói chính là kẻ địch, tiên sinh là ân nhân.
Tần Thọ nói:
-Trong mắt ta không có kẻ địch.
-Ngươi quá mềm lòng... Thiên Đình còn đỡ, các thần thiên đều rất tốt. Đến Địa Tiên Giới, ngươi sẽ phát hiện đó mới là thế giới chân thật, máu tanh, giết chóc, dường như không có giờ phút nào không diễn ra... loại người có tính cách như ngươi thì rất khó sinh tồn ở nơi đó. Nhưng mà nếu ngươi đi xuống, đến Tây Ngưu Hạ Châu, nếu ai dám khi dễ ngươi, ngươi cứ nói tên của ta ra, ít nhiều gì cũng có tác dụng.
Ngưu Đại Lực ngạo nghễ vỗ ngực nói.
Tần Thọ sờ vào quyển vở nhỏ, nhớ kỹ điều này, Tây Ngưu Hạ Châu, gây chuyện, nói tên Ngưu Đại Lực ra...
Hai người cứ vừa trò chuyện vừa đi, đi một lát, Ngưu Đại Lực vẫn không nhịn được hỏi:
-Con thỏ, trong mắt ngươi không có kẻ địch, vậy sao ngươi có thể sống đến bây giờ?
Tần Thọ suy nghĩ một chút mới nói:
-Trên Mặt Trăng, ngoại trừ ta và Hằng Nga thì chỉ còn một tiều phu, tiếp đó chính là cây hoa quế.
-Thảo nào... vậy về sau ngươi nên sửa lại. - Ngưu Đại Lực nói.
Tần Thọ lắc đầu nói:
-Không sửa.
-Trong mắt ngươi không có kẻ địch, cũng không biết đề phòng, ngươi thế này rất dễ bị người ta lừa gạt. - Ngưu Đại Lực quan tâm nói.
Tần Thọ cười nói:
-Không sao, trong mắt ta chỉ có ăn thôi.
-Ngươi chỉ biết ăn thôi... ôi…
Ngưu Đại Lực hoàn toàn từ bỏ việc thuyết phục con thỏ không có thuốc chữa này.
Mà con thỏ thì dùng vẻ mặt say đắm mỉm cười đi theo phía sau, nói thầm:
-Không có kẻ thù, chỉ có ăn, ha ha!
Trên đường, Tần Thọ hỏi Ngưu Đại Lực chuyện liên quan đến Địa Tiên Giới, Ngưu Đại Lực giới thiệu sơ qua một chút. Thật ra Ngưu Đại Lực cũng chỉ hiểu rõ Tây Ngưu Hạ Châu mà thôi, dù sao Địa Tiên Giới cũng quá lớn, một kẻ mới có tám ngàn năm tuổi, vốn cũng chẳng thể đi được nơi nào.
Hơn nữa, tông môn ở Địa Tiên Giới cũng thế, yêu quái cũng vậy, ý thức về địa bàn vô cùng mạnh, người từ bên ngoài xông loạn vào rất dễ gây tai họa. Cho nên, cũng ít người đi ra ngoài, sau khi đã chết một đám lớn vì ra ngoài, số lượng còn lại càng ít...
Nhưng có thể khẳng định một điều, người thật sự có thể đi hết Địa Tiên Giới, đều là những nhân vật có tên tuổi trên trời dưới đất, thiên kiêu chi tử, vạn thế hào kiệt.
Nghe chuyện thay đổi bất ngờ, trong lòng Tần Thọ cũng sôi trào thú huyết... nhiều núi như vậy, nhiều sông như vậy, nhiều đồ ăn như vậy, lại nhiều thịt như vậy... còn không cần nói đạo lý, chỉ cần nắm đấm là được rồi, đó chính là thiên đường đó!
Lên Thư Sơn, đi vào Văn Khúc Cung đã thấy Long Hòe đứng ở cổng, nói:
-Hôm nay tiên sinh có việc ra ngoài, hôm nay nghỉ.
Tần Thọ sững sờ:
-Nghỉ?
Long Hòe nói:
-Đúng vậy, nghỉ. Các ngươi là những người đến trễ nhất, thông báo cho các ngươi xong ta cũng đi nghỉ ngơi đây. Không còn chuyện gì nữa, các ngươi có thể đi.
Nói xong, Long Hòe rời đi.
Giờ Tần Thọ mới hiểu được, không phải nha đầu Thái Thái Nhạc kia cải tà quy chính, không đến muộn, không trộm đồ, mà chắc chắn tám phần nha đầu này trộm xong đã đi về nhà rồi!
Ngưu Đại Lực thở nhẹ ra, nhưng lại bắt đầu buồn bã.
-Nhìn ngươi thế này, có phải sợ về túc xá bị người khác nhìn thấy sẽ chê cười ngươi? - Tần Thọ hỏi.
Mặc dù Ngưu Đại Lực không muốn, nhưng mà vẫn gật đầu.
Tần Thọ nói:
-Không phải chuyện này rất đơn giản sao? Đi đến chỗ ta. Nhưng mà chỗ ta không có giường, tự ngươi phải nghĩ cách...
Ngưu Đại Lực liếc qua chiếc bàn trong phòng học...
Mắt Tần Thọ sáng rực lên... nhân tài nha!
Hắn lại không nghĩ tới!