Chương 146: Nói là làm ngay
Vì thế, con thỏ và Ngưu Đại Lực chui vào Văn Khúc Cung, chỉ nghe thấy bên trong vang lên tiếng ầm ầm rầm rầm không ngừng nghỉ.
-Con thỏ, chúng ta lấy ba bàn lớn đủ rồi, ngươi lấy nhiều như vậy làm gì?
-Còn nhiều phòng, dùng để sau này chiêu đãi khách nhân.
-Bục giảng có cần dùng không?
-Dùng ăn cơm...
-Còn cánh cửa kia...
-À, được rồi, cái này không thể gỡ được. Đi đi đi... về nhà.
...
Sau đó, hai bóng người một lớn một nhỏ lén lút rời đi.
-Con thỏ, ta cảm thấy ngươi lấy nhiều như vậy, ngày mai tiên sinh sẽ phát điên mất.
-Sẽ không đâu, ngày mai sẽ trả lại.
-Trả lại? Không phải ngươi muốn chiếm làm của riêng à?
-Đùa gì thế, thỏ gia ta là loại người tùy tiện trộm đồ người ta không trả lại à?
-Ta nhớ ở trước cửa Văn Khúc Cung có cây táo...
-... Ảo giác, là ảo giác của ngươi đó...
-Con thỏ, ngày mai ngươi thật sự sẽ trả bàn lại à?
-Đương nhiên.
Tần Thọ trả lời dĩ nhiên.
Theo Tần Thọ, những cái bàn này chỉ dùng tạm được một chút mà thôi, dù ăn cũng không có linh khí, còn không bằng gặm vỏ cây hoa quế, nhóm lửa... cái thứ đồ chơi này chắc chắn không có chất gỗ lỏng lẻo như cây hoa quế, cho nên, cũng chỉ có thể tạm làm giường giả mà thôi.
Nhà mình thật vất vả mới có khách tới, đương nhiên phải trang trí lại một chút, chỉ thế thôi.
Về phần giữ lại dùng lâu dài?
Thật ngại quá, con thỏ chết tiệt này vốn không coi trọng mấy cái bàn này... trong lòng hắn có mục tiêu to lớn hơn.
Cho nên, nhất định phải trả lại.
Thấy con thỏ trả lời vô cùng quyết đoán như thế, Ngưu Đại Lực khẽ gật đầu, tỏ ý tin tưởng con thỏ.
-Con thỏ, lần này cảm ơn ngươi. - Ngưu Đại Lực nói.
Tần Thọ phất phất tay, đáp:
-Không cần khách khí, cổ nhân nói, có ba quan hệ thân thiết nhất, là cùng chui cửa sổ, cùng vượt qua súng đạn, và cùng chơi gái... ừm, là kỹ nữ. Hai chúng ta là đồng môn, lại cùng nhau chơi thiên đạo, nhất định là có quan hệ thân thiết rồi.
Ngưu Đại Lực nghe xong thì sững sờ, sau đó nghĩ đến lý luận không đứng đắn của con thỏ này, lúc này mới nói:
-Cũng đúng... đúng rồi, đây là vị thánh nhân nào nói thế?
Tần Thọ sững sờ, vuốt cằm nói:
-Người này gọi là Con Thỏ Ngưu Bức Thực Ngưu Bức Tặc Ngưu Bức Tư Cơ.
-Tên thật dài, sao ta có cảm giác giống như là nói ngươi vậy? - Ngưu Đại Lực hỏi.
-Đừng để ý những chuyện này.
Cái mặt béo của Tần Thọ ửng đỏ.
Ra khỏi Nam Thiên môn, Tần Thọ điều khiển xe ngựa, hai người đi xe về Nguyệt Cung.
Cùng lúc đó, nhóm Tứ Hải Long Vương tập hợp lại, nhìn thấy xe ngựa trở về, từng cặp mắt đều sáng lên.
-Con thỏ đã trở về, sao Hà tướng quân còn chưa trở lại?
Bắc Hải Long Vương không thể kiên nhẫn được nữa.
Nam Hải Long Vương nói:
-Thôi đi, ta phái hai người đi qua xem một chút. Còn về Hà tướng quân, huynh đệ các ngươi đi xem thử xem đã xảy ra chuyện gì!
-Vâng! Bệ hạ!
Hai tên này giống nhau như đúc, khom người, tướng tôm cong lưng đứng dậy, chắp tay hành lễ, sau đó lui ra ngoài.
Bên kia, Tần Thọ dẫn theo Ngưu Đại Lực hạ xuống khỏi đám mây, đi vào Nguyệt Cung.
Ngưu Đại Lực vừa đẩy cửa đi vào thì thấy trong Nguyệt Cung có một chỗ màu xanh lục, nhướng lông mày lên hỏi:
-Con thỏ, cây táo này nhìn rất quen mắt đó.
Tần Thọ phất phất tay nói:
-Cây táo nào cũng như thế, ngươi thấy quen mắt cũng không kỳ lạ. Gian phòng của ngươi ở bên kia, ngươi tự cầm lấy bàn đi, tự mình tìm chỗ ngủ. thỏ gia ta đi một vòng đã...
Đối với tia sét đánh xuống Nguyệt Cung kia, Tần Thọ vẫn luôn canh cánh trong lòng, luôn cảm thấy không yên, thế là lại đi kiểm tra.
Kiểm tra một vòng, cũng không phát hiện ra chuyện gì, trong lòng cảm thấy phiền muộn. Vì thế nên đứng ở trong sân, ngửa đầu nhìn trời, đoán mối quan hệ giữ tia sét và con tôm...
Ngưu Đại Lực tìm được một gian phòng, bỏ hai chiếc bàn xuống để làm giường, sau đó cũng đi theo ra ngoài.
-Con thỏ, ngươi đang làm gì đó?
Ngưu Đại Lực không hiểu mà hỏi.
Tần Thọ nói:
-Ngươi nói xem, bỗng nhiên hôm nay trên trời xuất hiện sét đánh, rồi có một con tôm nướng bị rơi xuống là thế nào?
Ngưu Đại Lực nghe xong vui vẻ nói:
-Đừng đùa, ta đã thấy chim nướng rồi, còn tôm nướng? Làm sao có thể? Tôm sống dưới nước mà, lại không bay lên trời...
Tiếng nói vừa dứt lại nghe một tiếng vang thật lớn vang lên, tiếng vang cực lớn, đinh tai nhức óc!
Tần Thọ và Ngưu Đại Lực bị tiếng sấm sét giữa trời quang này làm cho tóc gáy cả người đều dựng lên!
Sau đó một tia sét màu tím cắt phá bầu trời...
Đồng thời dường như có hai tiếng của thứ gì đó bị điện giật, phát ra tiếng giòn rôm rốp.
Sau đó hai người thấy hai chấm đen rơi từ trên không xuống, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng chít chít hai tiếng, hai món đồ đen thui lại rơi trước mặt hai người.
Mà cái tia sét kia lại đột nhiên thay đổi phương hướng, đánh về phía Nguyệt Cung!
Con thỏ nhìn qua, nhớ đến cảnh lúc sáng, cắn răng một cái, cũng không chạy, hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc thứ đồ chơi này là thứ gì!
Nhưng mà Ngưu Đại Lực lại đứng không yên.
Nhìn thấy con thỏ đứng trợn to tròng mắt không chạy, tưởng là gia hỏa này sợ đến choáng váng, vội vàng kéo lỗ tai con thỏ, xách con thỏ lên chui vào bên trong Nguyệt Cung.
Sau đó...
-Ngưu Đại Lực, ngươi kéo ta về làm gì? - Tần Thọ kêu lên.
-Ta không kéo ngươi về thì ngươi bị đánh chết rồi. Ối? Tia sét này đánh xuống, sao không có chút động tĩnh nào hết vậy?
Ngưu Đại Lực hơi bối rối.
Tần Thọ mặc kệ hắn, vội vàng đi ra ngoài xem tình hình, chạy một vòng quanh Nguyệt Cung, quả nhiên, không thấy tia sét kia đâu...
Ngưu Đại Lực cũng chạy theo một vòng, gãi gãi quay đầu nói:
-Thật kỳ lạ, rõ ràng tia sét màu tím kia đánh xuống, sao Nguyệt Cung chẳng bị tổn hao chút gì? Chẳng lẽ, Nguyệt Cung có pháp trận bảo vệ?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Tần Thọ sáng lên, có vẻ đây là một lời giải thích không sai.
Nhưng mà, vì sao pháp trận và tia sét chạm vào nhau lại không có chút tiếng động nào? Chẳng lẽ pháp trận này mạnh đến mức kinh khủng như thế rồi?
Nghĩ không ra, chỉ có thể bỏ qua, mai sau có cơ hội sẽ hỏi người khác vậy.
Đúng lúc này, Ngưu Đại Lực hoảng sợ nói:
-Con mẹ nó, con thỏ, thật sự có tôm rơi xuống kìa!
Tần Thọ nghe xong, vội vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên trên mặt đất có hai con màu đen dài hơn hai mét, con tôm kia nằm ở đó không hề nhúc nhích.
Ngưu Đại Lực xé lớp vỏ cháy đen, lộ ra màu đỏ của xác tôm.
Ngửi thấy mùi thịt bay ra, trong phút chốc, nước bọt của hai người chảy xuống.
Tần Thọ hỏi:
-Tin chưa?
Ngưu Đại Lực gật đầu.
Tần Thọ hỏi:
-Biết nguyên nhân vì sao không?
Ngưu Đại Lực lắc đầu.
-Vậy quên đi, ăn đi. Chắc là ông trời biết nhà ta có khách đến nên đưa tới lần hai, thật sự quá khách sáo rồi…
Tần Thọ lắc đầu sau đó cùng Ngưu Đại Lực ngồi ở trong sân, đắc ý bắt đầu ăn.
Cùng lúc đó, Long cung.
-Khởi bẩm Long Vương! Hồn bài của hai vị Hà He tướng quân đã nát rồi! Hồn bài của Hà tướng quân cũng nát rồi! - Một quân tôm báo cáo.
Nam Hải Long Vương nghe xong, giật nảy mình:
-Cái gì? Ba vị tướng quân đều tử trận cả rồi? Con thỏ chết tiệt, hắn thật sự quyết tâm một mất một còn rồi!
-Không đúng, con thỏ kia không thể có năng lực như thế được. - Đông Hải Long Vương nói.
Bắc Hải Long Vương:
-Ba vị ca ca, ta cảm thấy bây giờ không phải là lúc bàn luận chuyện này. Dù cho là nguyên nhân gì, ba vị tướng quân đều chết trên Nguyệt Cung, dù tính thế nào thì con thỏ kia cũng không thoát khỏi liên quan.
-Tứ đệ nói có lý, mặc kệ nguyên nhân gì, tìm con thỏ kia là chính xác. Nhị ca, tướng tôm của huynh không được, ta có một chiến tướng, đó chính là hàn băng thành tinh, cả người có Băng Hàn Giáp, đao thương chém không đứt, thủy hỏa bất xâm, tu vi có thể sánh với cao thủ Nhân Tiên Thất Tinh, nguyện ý trợ trận! - Tây Hải Long Vương nói.
Nam Hải Long Vương nghe xong, mặt đen thui...
-Gì thế? Thấy thủ hạ của ca ca ăn quả đắng, nên ngươi khoe khoang đúng không? Nhân cơ hội sắp đặt, muốn làm lão nhị đúng không.
Nhưng mà Tây Hải Long Vương nói quá dễ nghe, Nam Hải Long Vương cũng không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tây Hải Long Vương vui mừng, vung tay lên truyền lệnh xuống, không bao lâu, một đám mây mù bay lên không trung, bay thẳng đến Nguyệt Cung.
Bên kia, Tần Thọ và Ngưu Đại Lực ăn đến vui vẻ. Tần Thọ cảm thấy nguyên khí trong cơ thể mình ngày càng nhiều, cảm giác kia vô cùng tốt... tâm trạng hết sức thoải mái.
Đáng tiếc, sau khi ăn xong, con thỏ ăn quá nhiều, một con tôm mà đã xử lý xong một cách nhẹ nhàng.
Con thỏ vẫn chưa thỏa mãn mà nói:
-Ngon quá... nhưng mà chỉ có một con như vậy, không đủ ăn.