Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 153: Ra cửa không xem lịch

Chương 153: Ra cửa không xem lịch

Tứ Long Vương cũng cảm thấy được một loại cảm giác không ổn, có điều, bọn họ dẫn theo mười vạn đại quân trợ trận, bên cạnh còn có nhiều người hóng hớt như thế nên họ không thể lập tức sợ sệt được.

Bắc Hải Long Vương lẩm bẩm:

-Con thỏ kia đang giở trò gì thế?

Đúng lúc này, con thỏ chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt vốn dĩ màu đỏ đã từ đỏ biến thành đen! Giống như hai cái hố sâu không đáy!

Tất cả mọi người chỉ liếc nhìn một cái đã có ảo giác linh hồn bị hút đi, cả người cứng ngắc, không thể nhúc nhích gì được!

Cho dù là Tứ Hải Long Vương cũng thế, hoàn toàn không thể nhúc nhích!

-Chuyện gì thế này?

Đông Hải Long Vương run lập cập truyền âm nói.

-Không biết… - Nam Hải Long Vương trả lời.

-Không ổn, chuẩn bị chạy. - Tây Hải Long Vương cũng nói.

-Hắn nhúc nhích… - Bắc Hải Long Vương hoảng sợ la lên.

Chỉ thấy con thỏ kia hơi giơ tay phải lên, đưa tay về phía mọi người, năm ngón tay mở ra...

Mọi người không biết tại sao, cả người đều nổi hết gai ốc lên, một cảm giác run rẩy đến từ trong linh hồn khiến bọn họ không hiểu được nỗi sợ hãi của mình, gần như là sợ hãi đến tuyệt vọng!

Ngay lúc này, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau con thỏ, khẽ vỗ vào cái gáy con thỏ, sau đó con thỏ trợn mắt ngất xỉu.

Bấy giờ, mọi người mới phát hiện, không biết khi nào thì có một người bay đến phía sau con thỏ. Người này mặc quần đùi, đi chân trần, nhìn kiểu gì cũng giống như một tên dã nhân trong rừng rú. Nhưng chỉ nhìn sự tự tin và uy phong kia thì lại giống như một đại quân vương, nơi ánh mắt hắn nhìn qua, tất cả mọi người cúi đầu theo bản năng.

-Không có chuyện gì thì tản đi đi.

Nam tử nói xong, ôm lấy con thỏ và xách Ngưu Đại Lực trở lại Mặt Trăng.

Cả quá trình, Tứ Hải Long Vương cũng không dám nói câu nào...

Bởi vì, bọn họ hoảng sợ phát hiện, hai con Hỏa Long sau lưng Ngao Khâm chỉ bị nam tử liếc nhìn một cái đã trực tiếp hóa thành gió biến mất!

Chỉ một ánh mắt, Ngao Khâm đã không có một chút sức chống cự lại nào!

Nhìn đến đó, da đầu Tứ Hải Long Vương run lên, quan trọng nhất chính là cả quá trình không có một chút ba động pháp lực và nguyên khí nào, giống như người nọ chỉ đang làm một chuyện đơn giản như hít thở thôi vậy. Ánh mắt kia thật sự chỉ là một ánh mắt bình thường, nhưng mà, thật sự bình thường sao?

Đây là loại thực lực gì mới có thể làm được đến tình trạng như thế? Đáng tiếc, thực lực của bọn họ hạn chế suy nghĩ của họ, nên hoàn toàn không thể đoán được thực lực của đối phương, nào còn dám nói một chữ không cơ chứ?

Con thỏ và Ngưu Đại Lực bị mang đi, hơi lẩu vẫn còn bay ở chỗ kia, nhưng không ai dám động vào...

Trên không bay các mảnh nhỏ của Thạch Quy và Phi Kình đang hôn mê bất tỉnh.

Tứ Hải Long Vương nhìn nhau, biết lần này đá phải thiết bản rồi.

Chỉ là, có một vị cao thủ như vậy đứng ra, bọn họ thua chạy, cũng không coi như là mất mặt.

Vì thế, bốn người hùng hùng hổ hổ đến, lại lặng lẽ rời đi, đi còn có chút chật vật...

Đám người hóng hớt thấy không có chuyện hay ho để xem nữa cũng tản đi, nhưng chưa đợi bọn họ truyền tống ra ngoài, đã nhận được mật lệnh của Thiên Đình. Mọi chuyện đã thấy ngày hôm nay không thể nói ra ngoài, không thì sẽ xử theo tội tạo phản.

Do đó, chuyện này bị đè xuống.

Thế nhưng, nghi vấn trong bụng của mọi người lại càng nhiều hơn, nam tử kia là ai? Con thỏ đó lại là như thế nào? Con tiểu Ngưu Tinh kia có lai lịch gì? Nhân Tiên Thất Tinh vậy mà lại đỡ được một đòn của Địa Tiên, lại còn thắng!

Đây thật sự là nơi bị vứt bỏ, cấm địa nguyên khí, sao người ở trên mặt trăng ai nấy cũng đáng sợ như vậy thế?

Đáng tiếc, không có ai trả lời vấn đề này cho bọn họ.

Tứ Hải Long Vương bay rất nhanh, nhưng vừa tiến vào phạm vi Địa Tiên, bọn họ bỗng nghe thấy một tiếng trống ù ù vang lên rung trời, từ xa một đám mây quỷ quái che trời lấp đất ùa đến!

Nhìn từ xa, chỉ thấy phía trên giương một ngọn cờ lớn viết một cái chữ to - Ngưu!

-Đó là Yêu Vương nơi nào mà lại phô trương thanh thế như vậy? - Đông Hải Long Vương nhíu mày hỏi.

Tây Hải Long Vương bỗng giật mình nói:

-Trông lá cờ to kia, chẳng lẽ là Tây Ngưu Hạ Châu Đại Lực - Ngưu Ma Vương?

Trong lúc nói chuyện, vô số yêu binh đã đến trước mặt, ba vòng trong ba vòng ngoài bao vây Tứ Hải Long Vương và mười vạn thủy tộc lại. Lúc này, các Long Vương mới thấy, chính giữa đám binh có một cái ngai vàng ba trăm sáu mươi lăm người khiêng, trên ngai vàng ngồi một người đầu trâu mặc áo giáp màu đen!

Tây Hải Long Vương vừa thấy, kinh ngạc la lên:

-Thật đúng là Đại Lực Ngưu Ma Vương!

-Tam đệ, tên Ngưu Ma Vương kia có lai lịch gì, sao đệ lại hoảng sợ như thế? - Đông Hải Long Vương hỏi.

Tây Hải Long Vương nói:

-Tên Đại Lực Ngưu Ma Vương kia chính là vị vua không ngai ở Tây Ngưu Hạ Châu, bá chủ trong đám yêu quái. Tây Ngưu Hạ Châu, Phật Môn và Thiên Đình chia ba, thực lực che trời, yêu hàng tỉ. Sao hắn lại đến đây?

Nghe đến đó, đám người Đông Hải Long Vương đều hít sâu một hơi, cùng chia một châu với Phật Môn và Thiên Đình? Đó là loại thực lực gì?

Không đợi bọn họ nhỏ giọng nói chuyện tiếp, Ngưu Ma Vương mở miệng:

-Bốn vị Long Vương đạo hữu, vừa mới đi dạo ở đâu thế?

Tây Hải Long Vương biết Ngưu Ma Vương, đi lên phía trước nói:

-Đạo hữu, bốn huynh đệ chúng ta chỉ đi ra ngoài đi dạo mà thôi. Ngược lại là đạo hữu, dẫn theo nhiều người như vậy, đây là đi đâu thế?

Ngưu Ma Vương cười ha ha nói:

-Không có chuyện gì, dạo gần đây ngứa tay, muốn tìm người khác tỉ thí một chút. Nghe nói Tứ Hải Long Vương chính là bá chủ trong biển, nên ta cố ý đến xin chỉ bảo, mấy vị, chắc sẽ không không nể mặt ta đúng không?

Bốn vị Long Vương nghe vậy, cả người run lên, người này lại là đến vì bọn họ!

Bọn họ cũng không phải đồ ngu, suy nghĩ một lát, nhìn Ngưu Ma Vương trước mắt, nhớ lại bọn họ đánh Ngưu Đại Lực trước đó... Ngưu Đại Lực... Đại Lực Ngưu...

Con mẹ nó!

Bốn người thét to trong lòng: “Không thể nào?”

Ngưu Ma Vương thấy vậy, cười ha ha, chậm rãi đứng dậy, giật giật cơ bắp cả người, nói:

-Mấy vị cùng lên, hay là từng người lên?

Tây Hải Long Vương nghe thấy thế, vội vàng cười xòa nói:

-Đạo hữu, mấy huynh đệ chúng ta còn có công việc muốn làm, vội đi về, hôm nay coi như thôi được không?

Ngưu Ma Vương cũng không tức giận, cười nói:

-Không sao, ra tay đi, không mất bao nhiêu thời gian hết.

Sắc mặt Tây Hải Long Vương lập tức trở nên vô cùng khó coi...

Nam Hải Long Vương nghe vậy, vốn dĩ đang nghẹn một bụng tức giận trong lòng, tiến lên phía trước nói:

-Ngưu Ma Vương, ngươi cũng biết, chúng ta chính là thần tiên trên Thiên Đình. Ngươi dám giết chúng ta, thì chính là đồng nghĩa với tạo phản!

Câu ấy vừa nói ra, sắc mặt Tây Hải Long Vương lập tức biến đổi, thế nhưng lời nói ra ngoài giống như bát nước đổ đi, đã không thể thu lại được nữa.

Quả nhiên, nụ cười của Ngưu Ma Vương cứng lại, nhàn nhạt nói:

-Nam Hải Long Vương Ngao Khâm yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi, nhưng mà... hôm nay, ai cũng đừng mong toàn thân trở về!

Ngưu Ma Vương nói xong, bước lên từng bước một, một bước đạp xuống, không gian nổ tung, nguyên khí giống như bị một bước đạp nổ, ầm một tiếng, một làn sóng xung kích nhằm về phía Nam Hải Long Vương Ngao Khâm cuốn đến!

-Nhị ca!

Tây Hải Long Vương và Bắc Hải Long Vương hét lên.

-Nhị đệ!

Đông Hải Long Vương giận dữ nói:

-Lên! Ta không tin, Tứ Hải Long Vương chúng ta không làm gì được một con trâu!

Bắc Hải Long Vương lập tức xông lên theo.

Tây Hải Long Vương muốn cản đã không còn kịp rồi, hắn đấm ngực giậm chân, la to xong rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất