Chương 154: Mèo, chó và cừu
Không biết bằng cách nào ba huynh đệ đều đã đi lên rồi, hắn cũng không thể không làm gì được, sau đó liền hét lên phía trên.
Kết quả Ngưu Ma Vương cười ha ha một tiếng, nói:
-Làm tốt lắm!
Ngưu Ma Vương xòe năm ngón tay ra, bàn tay phóng to vô hạn, tứ Long Vương kinh hãi hóa thành rồng nhưng vẫn không thể lớn bằng bàn tay đó.
Ngưu Ma Vương tóm lấy Tứ Hải Long Vương, dùng sức đánh mạnh xuống đất.
Binh!
Bốn vị Long Vương trực tiếp bị đánh xuống mặt đất.
Ngưu Ma Vương cười to lao vào trong mây mù, sau đó liền nghe thấy tiếng la hét thảm thiết không dứt bên tai...
Vài phút sau, Ngưu Ma Vương bay ra phất tay, nói:
-Sau này biết điều một chút, nếu không lần sau ta sẽ đập Long Cung của các ngươi!
Nói xong, Ngưu Ma Vương phất phất tay, yêu vân bay đi, yêu binh tản ra.
Khói bụi bên dưới tản hết, đội quân thủy tộc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy bốn vị Long Vương giống như bóng bay dài bày bán trên đường phố, bị xoắn lại thành hình thù của cừu nhỏ, chó con, mèo nhỏ, cá chép nhỏ... vấn đề là ai nấy đều thiếu đi một chiếc sừng rồng… không nhìn sừng còn thấy đáng yêu, nhìn vào sừng liền cảm thấy thật quá thê thảm...
Mọi người nhìn nhau, không ai dám nói thêm một câu.
Ngày hôm nay, thủy quân cấm lệnh, chuyện xảy ra không được phép truyền ra ngoài, nếu không giết chết không tha.
Đồng thời, ngày này bị Tứ Hải Long Vương liệt vào ngày xấu, về sau nhất quyết không ra ngoài vào ngày này, bên cạnh đó trăng, thỏ, trâu,...cũng bị đưa vào danh sách đen.
-Bệ hạ, tối nay ăn gì đây?
-Thịt thỏ! Thịt trâu! Ta muốn ăn đuôi bò!
Trong tẩm cung truyền tới tiếng gầm lên đầy tức giận của Long Vương.
Lúc này, một cơn gió thổi qua khiến cho Long Vương rùng mình, vội vàng nói bổ sung:
-Thôi, ăn những thứ đó lại tức giận, ăn cháo đi…
-…
Vào lúc này, trên mặt trăng.
Tần Thọ lắc đầu vỗ vỗ, lớn tiếng quát:
-Ai đánh ta?
Sau đó nhìn xung quanh, chỉ thấy một người đàn ông đang dùng rìu chặt cây hoa quế.
Tần Thọ lắc đầu:
-Tiểu Cương Cương à, súp tôm hùm đất tứ hải đâu? Ngưu Đại Lực đâu?
Ngô Cương đặt rìu xuống:
-Mấy tên đó đều đi rồi, Ngưu Đại Lực về nhà rồi, còn để lại cho ngươi một bức thư, ngươi tự mình xem đi.
Tần Thọ liếc nhìn, quả nhiên bên cạnh có một bức thư, mở ra xem, Tần Thọ trầm mặc.
Đây là một bức thư cáo từ.
"Đại ca thân mến!
Tiểu đệ Ngưu Đại Lực, hôm nay chiến đấu phát hiện bản thân còn thiếu sót rất nhiều. Như đệ đã nói với huynh, Tiên Giới thái bình, ngày tháng dễ sống. Nhưng dù sao đệ cũng là một Ngưu Tinh ở hạ giới, sớm muộn gì cũng phải quay về.
Cha đệ là kẻ ngoan cố, có cơ bắp nhưng không có đầu óc, thực lực dũng mãnh nhưng chưa từng đọc sách được vài năm, cái gì cũng không biết, tất cả đều dựa vào nắm đấm nói chuyện.
Nhưng ông ấy nằm mơ cũng muốn đọc sách để trở thành người có văn hóa, đáng tiếc đầu óc của ông ấy không thể nào tiếp thu được. Vì thế ông ấy cảm thấy đọc sách quá mệt, liền bắt huynh đệ tỷ muội của đệ đọc sách, thay đổi huyết thống gia đình, đọc thêm nhiều sách để tộc Man Ngưu bọn đệ có thể giành được ánh sáng gì đó.
Gia tộc bọn đệ có ba nghìn sáu trăm huynh đệ tỷ muội, vì vậy đều không có tình cảm với nhau, đa số đều là kẻ ngốc có cơ bắp không có đầu óc.
Dường như đệ lại là một kẻ khác loài, trời sinh trí nhớ siêu việt, học cái gì cũng đều nhanh.
Vì vậy cha của đệ mong muốn đệ trở thành một người có văn hóa duy nhất trong gia tộc, nửa đời trước của đệ đều dành thời gian cho việc đọc sách nhận chữ, đã trải qua được các kỳ kiểm tra ở nhiều nơi, nỗ lực không phụ lòng người, đệ đỗ vào Khúc Cung Thượng Viện, Nội Viện. Vì thế cha đệ đã tổ chức yến tiệc linh đình trong bảy bảy bốn chín ngày, ông ấy say đến mức suýt chút nữa đốt đệ lên tế trời.
Đệ vốn tưởng rằng đệ sẽ vẫn luôn nghe lời ông ấy, nghe ông ấy sắp đặt, làm một thư sinh… hoặc là sau này ngoan ngoãn ở lại Thiên Đình, hưởng thụ nơi thái bình trong thiên địa này.
Nhưng đệ lại phát hiện, cho dù là Thiên Đình, cũng có chiến tranh...
Đệ cảm thấy, ý nghĩ của cha đệ thật ngu xuẩn, sai lầm!
Tộc Man Ngưu bọn đệ có thể có được huy hoàng như hôm nay, không phải bằng đầu óc, mà là bằng lực lượng!
Địa Tiên Giới không có quy tắc, quy tắc duy nhất chính là cá lớn nuốt cá bé, có ta không có ngươi, thiên địa thành tháp!
Mặc kệ các ngươi có ngàn vạn mưu kế, ta sẽ tự dùng nắm đấm phá nát!
Cha đệ không thấy rõ, đệ lại thấy rõ, vì thế đệ cảm thấy, thứ đệ cần không phải là đọc sách biết chữ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tranh cho tổ tông thứ quang vinh vô nghĩa.
Mà là nên theo đuổi lực lượng cực hạn.
Đệ vốn cảm thấy đệ tài giỏi, nhưng mà hai lần chiến bại liên tục làm đệ hiểu được đạo lý núi cao còn có núi cao hơn. Vì thế, đệ quyết định rời khỏi Văn Khúc Cung, đi khắp muôn sông nghìn núi cầu tiên đạo, không cầu trường sinh, chỉ cầu vô địch!
Đợi đến ngày đệ vô địch, sẽ giúp huynh ăn sạch tam giới!"
Cuối cùng còn có một câu:
"Đại ca đã cho đệ tôn trọng, đại ca cho đệ vui sướng không trộn lẫn bất cứ thứ gì, thật vinh hạnh được quen biết huynh, huynh đệ...
Huynh đệ của huynh, Ngưu Đại Lực."
Sau khi Tần Thọ đọc xong, trong lòng chua xót, mắng một câu:
-Con mẹ nó, thỏ gia ta chỉ có chút tiền đồ ấy thôi sao? Ăn sạch tam giới... ừm... suy xét đã rồi nói sau.
Ngô Cương nói:
-Huynh đệ này của ngươi, nhân cách không tồi, chỉ là hơi cố chấp một chút.
Tần Thọ ngẫm lại tính tình của Ngưu Đại Lực, vì một câu của cha, vượt qua thiên quân vạn mã giết vào Văn Khúc Cung, vì một câu của Văn Khúc Tinh, hắn liền đi khiêu chiến tam đại ngốc; vì một câu bông đùa hứa hẹn, liền nhận hắn làm đại ca... hình như tên này quả thật có phần cố chấp.
Tần Thọ cẩn thận gấp lá thư lại, nhét vào Hắc Ma Thần Hạp, sau đó trợn ngược hai mắt nói:
-Đừng có nói xấu huynh đệ của ta.
-Ai u, huynh đệ của ngươi? Khà khà... nói thật, không ngờ con thỏ ngu ngốc muốn nhân cách không có nhân cách, muốn thực lực không có thực lực như ngươi, vậy mà cũng có huynh đệ tốt. Chậc chậc... con thỏ, muốn buổi tối lấy chút đồ ăn ngon uống tốt, chúc mừng một phen không? - Ngô Cương nói.
Tần Thọ trực tiếp ném cái ót cho hắn nói:
-Tâm trạng không tốt, buổi tối ăn chay!
-Tâm trạng không tốt mới phải uống rượu chứ! - Ngô Cương kêu lên: -Ta uống với ngươi hai ly được không?
Tần Thọ không thèm quay đầu lại vẫy vẫy tay nói:
-Thôi đi, uống rượu với ngươi, không chỉ không vui, còn phải chịu đau nữa…
Con thỏ dứt khoát vẫy tay rời đi.
Ngô Cương cười tít mắt nhìn bóng lưng con thỏ, dặn dò:
-Con thỏ, về sau người khác đánh nhau, ngươi đừng có mà đi hóng hớt!
-Cười ta không có thực lực chứ gì? Chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng sẽ trâu bò lên, ngươi vẫn nên ngẫm lại ngày mai dạy ta thần thông gì đi! Hôm nay không học, đi ngủ!
Tần Thọ cứ thế đi xa.
Tách khỏi Ngô Cương, trong lòng Tần Thọ thật sự có chút buồn phiền.
Đi đến thế giới này, người thân trong lòng Tần Thọ chỉ có mình Hằng Nga, Ngô Cương được xem như bạn vong niên, chó mực lớn Hạo Thiên Khuyển xem như một người bạn... nhưng có thể xưng huynh gọi đệ, Tần Thọ không có một người nào cả. Hắn vẫn luôn cảm thấy, cái gọi là huynh đệ, không phải vài ba câu nói hợp ý liền thành được. Mà cần thời gian lắng đọng lại, huynh đệ không chỉ là cảm tình, còn là trách nhiệm...
Chỉ là Tần Thọ không ngờ tới, con trâu ngốc kia vậy mà lại bá đạo không nói lý, gần như là chơi xấu nhân lúc hắn không để ý, không hề chuẩn bị, coi hắn làm huynh đệ.
Trọng điểm là, thế mà Tần Thọ lại không phản cảm!
Sau đó khi tên vương bát đản kia chọc khiến hắn muốn khóc, hắn lại cứ như vậy rời đi, làm cho toàn thân Tần Thọ đều không thoải mái.