Chương 155: Ngươi trâu bò ngươi dạy đi
Trở lại Nguyệt Cung, Tần Thọ lấy ra bình rượu một mình một người bắt đầu uống, hắn nhìn bầu trời đầy sao, thở dài nói:
-Huynh đệ, cụng ly! Thuận buồm xuôi gió nhé!
Lúc chập tối, Hằng Nga trở về, vừa về đã tức giận, bĩu đôi môi nhỏ nhắn nói:
-Tức chết ta mà!
Tần Thọ nghe thấy thế, vội vàng ngồi thẳng người lên rồi hỏi:
-Sao? Ai bắt nạt nàng? Thỏ gia ta đây giúp nàng giết ngược lại!
Hằng Nga bẹp bẹp miệng nhỏ nói:
-Trên đường gặp phải một tên khốn khiếp, tự xưng là Thiên Bồng nguyên soái, nhưng nguyên soái nhà ai giống như hắn chứ, chân đạp hai đám mây, không ngựa, không xe, không biết giữ mồm giữ miệng, nói bậy nói bạ?
Tần Thọ vừa nghe thì nhướng mày, suýt chút nữa quên mất con heo kia, vốn dĩ nghĩ rằng hắn ta đã từ bỏ, nay xem ra, người này còn chưa chịu hết hi vọng!
Tần Thọ đang đầy bụng tức giận không chỗ trút giận đây, chộp lấy bình rượu nói:
-Đi!
-Em đi đâu đó? - Hằng Nga ngạc nhiên hỏi.
Tần Thọ khí phách đáp:
-Giết heo ăn tết!
Hằng Nga trợn trắng mắt, vội vàng xách con thỏ về, cướp lấy bình rượu để sang một bên:
-Thỏ ngốc, mặc kệ người nọ là nguyên soái thật hay nguyên soái giả, thì nhìn có vẻ không dễ chọc. Sau này, ta trốn chút là được... vả lại, nói cho chính xác thì người nọ cũng không có làm chuyện quá giới hạn gì, chỉ là... chỉ là…
-Chỉ là cái gì? Hắn ta làm cái gì?
Tần Thọ nóng nảy, thầm nói nếu con heo chết tiệt kia thật sự làm cái gì với Hằng Nga, hắn thề, đến lễ mừng năm mới năm nay, nhất định phải nhất định phải ăn heo đón tết!
Hằng Nga nói:
-Chỉ là ngu ngu ngơ ngơ, đứng ở kia giống như một khúc gỗ vậy, ánh mắt thì sáng lấp lánh nhìn khiến người ta cực kỳ khó chịu. Trong khoảng thời gian này, ta gặp rất nhiều thần tiên, nhưng không có một ai giống như hắn hết…
Tần Thọ vừa nghe thấy thế, nghĩ thầm hóa ra là sờ mó bằng ánh mắt... trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Người đang đi bên ngoài, bị người khác nhìn là điều khó tránh khỏi, cũng không tránh được.
Chẳng qua, cả người Tần Thọ vẫn cảm thấy không thoải mái...
-Được rồi, không nghĩ tới hắn ta nữa, em xem trên đường trở về ta nhặt được cái gì này! - Hằng Nga cười khẽ nói.
Tần Thọ theo bản năng hỏi:
-Sẽ không phải là hải sản chứ?
-Làm sao em biết? - Hằng Nga kinh ngạc la lên.
Tần Thọ ngạc nhiên:
-Lại là hải sản à?
Hằng Nga vung tay lên, từ trong túi pháp bảo bay ra một cái mai rùa đen tuyền, bên trong đựng một đống hải sản, có điều đã lạnh.
Tần Thọ thấy thế, lập tức cạn lời nói:
-Cái này... thôi đổ đi.
-Tại sao? - Hằng Nga hỏi.
-Lạnh rồi, với lại nó là đồ thừa, ta có đồ mới nè.
Tần Thọ ăn đồ ngon, đương nhiên sẽ để lại một phần cho Hằng Nga. Đó là thói quen, cũng là quan tâm.
Vì thế, Tần Thọ bất chấp sự ngăn cản của Hằng Nga, đổ cái mai kia đi. Sau đó hắn lấy hải sản mới ra, nhóm lửa, đun cái mai rùa kia lên. Một lúc sau, lẩu hải sản nóng hầm hập lại sôi, một người một thỏ ngồi ở kia, hạnh phúc ăn... chẳng qua, con thỏ kia rõ ràng có chút ăn không nổi nữa.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, trên Lăng Tiêu Bảo Điện, các vị thần tập hợp, chỉ thiếu mỗi Tứ Hải Long Vương...
-Khởi bẩm Ngọc Hoàng, thần có chuyện muốn nói.
Lý Tịnh bước ra khỏi hàng.
Ngọc Hoàng không nói gì, Lý Tịnh tiếp tục nói:
-Thư Sơn là nơi văn nhân tụ tập, chú trọng chính là thi thư lễ nhạc, là gốc rễ của lễ nghi Thiên Đình. Hôm nay, sau khi một con thỏ trên Mặt Trăng tiến vào Thư Sơn Văn Khúc Cung, lại quậy tung Văn Khúc Cung, không những ăn trộm, ẩu đả đánh nhau. Hắn còn xúi giục các đệ tử khác không học lễ nghi mà học thói xấu. Thần có một nữ nhi, tên là Lý Trinh Anh, ngây thơ vô tà, trời sinh dịu dàng nhã nhặn không thích đánh nhau với ai, lại bị con thỏ kia xúi giục, đập bể quán bánh bao do các đệ tử Văn Xương Cung mở, đánh bị thương ba người. Thần thẹn với lòng, không thể ngủ, tự mình phạt nữ nhi cấm túc một tháng. Nhưng, trong lòng vẫn không yên, nên đặc biệt đến xin được trị tội. Và cầu xin Ngọc Hoàng khiến con thỏ rời xa Thánh Địa Thư Sơn, trả lại một chốn bồng lai cho văn nhân.
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều kinh ngạc, không ai có thể ngờ, Lý Tịnh đứng ra, không phải là nói chuyện lớn trong thiên hạ, mà lại nói chuyện một con thỏ.
Ngọc Hoàng nghe thấy thế, khẽ gật đầu, nói:
-Văn Khúc tinh quân, lời của Lý Tịnh có phải là thật?
Văn Khúc tinh quân bước ra khỏi hàng nói:
-Lời của Thiên Vương, từng câu đều là thật.
Lý Tịnh nở nụ cười, thầm nói: “Được đấy!”
Nhưng mà, Văn Khúc tinh quân lại nói:
-Có điều, tuy con thỏ kia không ngoan, nhưng trong lòng lại không xấu. Lý Trinh Anh đập quán bánh bao của đệ tử Văn Xương Cung là vì Lý Trinh Anh bị chủ quán và hai huynh đệ bắt tay nhau dọa dẫm, ép mua ép bán. Con thỏ không nhìn được, nên lúc này mới ra tay giúp đỡ.
Lý Tịnh nói:
-Thư Sơn có quy tắc của Thư Sơn, nếu như việc này mà báo cho lão sư thì sẽ có xử phạt. Nếu tất cả mọi người không tuân thủ quy tắc làm bậy, thì chẳng phải Thiên Đình sẽ loạn hết à? Thần nghĩ rằng, có lẽ trong lòng con thỏ kia không xấu, nhưng lại xốc nổi, hoạt bát, không thích hợp đọc sách.
Văn Khúc tinh quân khẽ nhíu mày, lời của Lý Tịnh không phải không có lý, hắn cũng không cãi lại được, có điều hắn vẫn nói:
-Bệ hạ, thần có tự tin dạy được con thỏ kia cách làm người, cách xử sự, làm sao tuân thủ quy tắc.
Lý Tịnh còn tính nói gì, thì một người đi ra từ trong đám người, đúng là Công Tượng Chi Thần Lỗ Ban, Lỗ Ban nói:
-Khởi bẩm Ngọc Hoàng, tu dưỡng học vấn của Văn Khúc tinh quân, thần tỏ vẻ bội phục. Nhưng mà, cách dạy người thì thần không dám gật bừa. Thiên Đình có Thư Sơn, Thư Sơn có Văn Khúc Cung, Văn Xương Cung; bên ngoài có Võ Khúc Cung; còn có các gia tộc môn phái... nhưng chưa bao giờ có nhà ai giống như Văn Khúc Cung, chỉ mấy ngày, đã dùng hơn một nghìn cây gậy. Thần nghĩ rằng, hài tử có sai, thì dạy là được, dùng gậy gộc đánh, đó mà tính giáo dục cái gì? Cho nên, thần nghĩ rằng, có lẽ con thỏ không có lỗi gì nhiều, nhưng đi theo Văn Khúc tinh quân, chưa chắc có thể học được bao nhiêu thứ, nhưng e rằng sẽ ăn rất nhiều gậy.
Văn Khúc tinh quân nghe thấy vậy, nhướng mày, lập tức khó chịu.
Văn Khúc Tinh bảo vệ Tần Thọ, đó là bởi vì nói kiểu gì thì Tần Thọ cũng là đệ tử của hắn, đóng cửa lại chính mình đánh hay gì là chuyện của mình, lúc nào thì đến lượt Lý Tịnh ngươi nói này nói kia?
Nhưng mà Lỗ Ban lại khác, người này là nghi ngờ cách giáo dục của hắn không tốt, cái này sao hắn có thể nhịn cho được?
Có điều nghĩ lại, Văn Khúc Tinh lén lút nở một nụ cười xấu xa.
Vì thế, Văn Khúc tinh quân cười ha ha nói:
-Khởi bẩm Ngọc Hoàng, thần quản lý Văn Khúc Cung nhiều năm, không nói có công, nhưng cũng dạy ra rất nhiều người mới. Tượng Thần vừa mở miệng đã nghi ngờ năng lực dạy học của thần, trong lòng thần không phục.
Lỗ Ban nói:
-Sự thật như thế, có gì mà không phục?
Văn Khúc Tinh nói:
-Con thỏ kia khác với các đệ tử khác.
Lỗ Ban nói:
-Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy tới đó, mỗi cách một phương pháp, đây không phải là điều mà ngươi đề xướng ư? Không dạy được, vấn đề vẫn là của ngươi, mà không phải ở con thỏ.
Văn Khúc Tinh nói:
-Tượng Thần nói như thế, nghĩa là có cách giáo dục, một khi đã như vậy, thần thành khẩn cầu xin Ngọc Hoàng đưa con thỏ làm đệ tử của Tượng Thần, nghe Tượng Thần dạy bảo, thành nhân thành tài.
Ngọc Hoàng nghe vậy, khẽ gật đầu, hỏi:
-Tượng Thần có bằng lòng tiếp nhận con thỏ hay không?
Văn Khúc Tinh liếc nhìn Tượng Thần, trong đôi mắt đã tràn ngập sự khiêu khích, ý là, không phải ngươi trâu bò lắm sao? Ngươi dám nhận không?
Lỗ Ban bị chọc giận, nói:
-Thần, bằng lòng!