Chương 201: Bậc thầy may vá thỏ
Tần Thọ tiện tay cầm một chiếc ghế qua, vỗ một cái, chôn ghế liền biến thành một mắt kính gọng đen, lại bẻ thêm một chân ghế nữa biến thành một sợi dây buộc tóc màu đen.
Tần Thọ chạy qua, vỗ vỗ xuống giường nói:
-Ngồi lên đây đi, thỏ gia ta trang điểm cho nàng.
Hằng Nga nghe lời ngồi xuống, Tần Thọ lấy một chiếc ghế nhỏ, đặt trên giường, tự mình đứng lên ghế, buộc túm tóc đuôi ngựa cho Hằng Nga.
Sau đó đeo kính gọng đen lên cho Hằng Nga, nhảy xuống nhìn lại...
Tần Thọ khẽ gật đầu, có điều vẫn cảm thấy có chỗ nào đó chưa ổn, vẫn thiếu chút gì đó.
Hằng Nga lắc lắc tóc đuôi ngựa nói:
-Khoan khoái quá, chỉ là không biết có đẹp hay không.
Tần Thọ nói:
-Nàng đợi ta một chút!
Nói rồi, Tần Thọ lấy băng ghế còn lại chạy ra ngoài, đồng thời trong tay cầm quyển sách màu vàng, nhanh chóng lật ra xem tổ hợp những nguyên liệu sắp xếp bên trong.
Rất nhanh, đã tìm thấy mục tiêu, sau khi nhớ được tổ hợp nguyên tố, nửa băng ghế còn lại bị Tần Thọ biến thành một đôi giày cao gót.
Tần Thọ xách đôi giày cao gót da lần nữa đi vào trong phòng của Hằng Nga, nói:
-Đi vào! thử xem!
-Đây… giày này sao lại như vậy? Kỳ lạ quá… - Hằng Nga nói.
Tần Thọ cười:
-Mặc dù không giống với giày bình thường nàng đi, có điều sau khi đi vào chắc chắn sẽ rất đẹp!
Hằng Nga cũng không nghĩ nhiều, sau khi đi vào, cố gắng đứng lên, lại phát hiện đi giày này đứng lên rất tốn sức, có điều sau khi đứng dậy, soi gương, Hằng Nga cũng rất kinh ngạc:
-Oa...
-Chân dài ghê… chân đẹp quá!
Tần Thọ mỉm cười, kinh ngạc nói.
Thân hình của Hằng Nga vốn có tỷ lệ vàng hoàn mĩ, cho dù có đi giày đế bằng, cũng để lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, bây giờ đi giày cao gót lên, nhất thời trở nên càng thon hơn! Vô cùng đẹp.
Hơn nữa, đây còn chỉ là giày cao gót bình thường, chỉ là cao hơn giày đế bằng một chút mà thôi, vốn không phải loại rất cao kia.
Tần thọ luôn cảm thấy, giày cao gót chính là thứ có thể tàn phá sức khỏe của phụ nữ, mặc dù rất đẹp, nhưng nếu như thật sự yêu người phụ nữ của mình, vẫn nên đi giày đế bằng sẽ tốt hơn, cho dù phải đi, cũng không thể đi quá cao, cho nên, giày Tần Thọ làm ra, cũng không phải loại quá cao.
-Ngọc Nhi, thế nào? - Hằng Nga hỏi.
Tần Thọ giơ ngón tay cái lên, mỉm cười, dường như sắp rớt cả nước miếng:
-Đẹp!
Sau đó Tần Thọ vỗ đầu, lấy ra một cái thước, biến thành thước dạy học, lại dựng lên một cái bảng đen, để Hằng Nga đứng lên đó.
Tần Thọ cười như ngốc, trong lòng nghĩ:
“Đây có phải là bộ đồng phục hấp dẫn hay không?”
Hằng Nga nhìn dáng vẻ đó của Tần Thọ, tự mình nhìn mình trong gương, nàng phát hiện, bộ quần áo này mặc dù có chút kỳ cục, nhưng sau khi mặc lên quả thực vô cùng vừa người, hơn nữa còn tôn lên khí chất hoàn toàn khác.
Có điều nàng vẫn cần phải điều chỉnh lại nét mặt một chút nữa mới được, vậy là nàng hất cằm lên, ánh mắt thu lại, biến thành một con người lạnh lùng, dáng vẻ xa cách.
Cạch!
Âm thanh của tiếng đồ đạc rơi xuống đất vang lên.
Hằng Nga quay đầu nhìn, chỉ thấy đồ đạc trong tay thỏ rơi xuống đất, há hốc miệng, nếu không phải là cằm không đủ lớn, thì có lẽ cằm cũng rớt luôn xuống đất rồi.
-Nha đầu ngốc, nàng trời sinh đã mặc gì cũng đẹp, thiên tài trong giới người mẫu! Khí chất này, phối hợp với bộ quần áo này, giết chết tất cả ánh nhìn!
Nói rồi, Tần Thọ nhảy lên, nói:
-Cô giáo xinh đẹp, mau đến chăm sóc dạy bảo ta đi! Ta đợi không nổi nữa rồi, ha ha ha...
Ngay sau đó, cửa sổ mở ra, một bàn tay ngọc ngà xách một con thỏ, thả tay.
Bịch!
Một con thỏ bị ném xuống đất...
Sau đó liền nghe thấy giọng nói của Hằng Nga từ trong phòng truyền ra:
-Chỉnh đốn lại biểu cảm của em đi rồi quay lại!
Tần Thọ nhanh chóng đứng lên, bước chân ngắn, chạy quay lại, cười hi hi nhìn Hằng Nga nói:
-Nàng có hài lòng với bộ quần áo này không?
-Không tệ! Tiếp tục cố gắng! Đáng tiếc, không thể mặc ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ rất kỳ quái. - Hằng Nga nói.
Tần Thọ nói:
-Nha đầu ngốc, đây gọi là vẻ đẹp khác biệt, gọi là thời thượng, nàng hiểu gì chứ? Cứ yên tâm mà mặc ra ngoài đi… nếu như không thể mặc đi ra ngoài, ta sẽ là người đầu tiên phản đối! Ngao...
-Ngọc Nhi ngốc, em là thỏ! - Hằng Nga cười mắng.
Tần Thọ mới không thèm để ý cái đó, ở cùng với Hằng Nga, hắn hoàn toàn cởi mở, tất cả suy nghĩ trong lòng đều biểu hiện ra ngoài, không cần phải giấu giếm.
-Nếu như đã thích, vậy ta may thêm cho nàng vài kiểu khác thế nào? - Tần Thọ nói.
-Được, ta đợi. - Hằng Nga cười đáp.
Tần Thọ nhìn dáng người thướt tha trước mắt, vui vẻ cười… trong lòng nghĩ: “Thấy chưa? Mỹ nhân như vậy, là của ta đó, ha ha...”
Cười đắc ý, cười đắc ý, Tần Thọ vui vẻ xuống lầu.
Bắt đầu làm bộ trang phục khác, lần này hắn quyết định làm một bộ quân phục, tưởng tượng dáng người hoàn mỹ, chân dài eo thon lại còn khí chất lạnh lùng của Hằng Nga khi mặc quân phục, Tần Thọ cười ngốc nghếch…
Có điều, trong lòng Tần Thọ cũng có buồn khổ, đó chính là, những bộ quần áo này vẫn phải phối hợp với nội y mới được… nếu không đơn thuần dựa vào dáng người, thì hiệu quả đạt được không hoàn hảo.
Vậy là, Tần Thọ lại bắt đầu đau khổ, làm thế nào có thể thuyết phục Hằng Nga mặc nội y đây? Đây là một vấn đề lớn.
Nghĩ rồi, đồ trong tay Tần Thọ biến mất, quân phục còn chưa làm, một chiếc áo ngực đã được làm ra.
Tần Thọ cầm lên ngắm nghía, lầm bẩm nói:
“Quả nhiên, cơ thể vĩnh viễn không nghe lời, ta thực ra… thật sự muốn làm một bộ quần áo đẹp. Bàn tay này, quá bỉ ổi rồi…”
Chính vào lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cùng với giọng nói của Hằng Nga:
-Ngọc Nhi, em làm đồ gì đó?
Tần Thọ bỗng chốc hoảng hốt… có tật giật mình, trong đầu hoảng loạn, đội thẳng chiếc áo ngực lên đầu, sau đó quay đầu mỉm cười nói:
-Ta… làm một cái bịt mắt, buổi tối có thể che mắt cho dễ ngủ. Thế nào, đẹp không?
Hằng Nga nhìn chiếc áo ngực trên đầu Tần Thọ, lại nhìn gương mặt gian xảo của thỏ, híp mắt lại...
Sau đó, cửa Nguyệt Cung mở ra, một con thỏ bị ném ra ngoài, sau đó của lớn đóng lại liền nghe thấy giọng nói của Hằng Nga truyền ra ngoài:
-Ngọc Nhi, nếu như đã có bịt mắt rồi, vậy thì ngủ ở ngoài đi, ngủ ngon!
Tần Thọ ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, thở dài, lẩm bẩm nói:
-Cái này thì có gì chứ? Ở chỗ chúng ta mọi người đều mặc mà… sao lại lưu manh? Ông đây là một con thỏ đàng hoàng, trên đời này có mấy người chứ? Đúng là… ngang ngạnh!
Có điều làm cũng đã làm rồi, không dùng đến, Tần Thọ cảm thấy đây là một sự lãng phí đáng xấu hổ.
Vậy là, với nguyên tắc không để lãng phí, đẩy cửa ra, hắn lại chạy về.
-Nha đầu ngốc, ta về rồi, mở cửa đi?
Tần Thọ đứng ở cửa phòng của Hằng Nga gọi.
-Mơ đi!
-Vậy ta trèo cửa sổ.
-Em dám?
Tần Thọ bất đắc dĩ ngồi trước cửa, sau khi suy nghĩ kỹ một hồi thì nói:
-Nha đầu ngốc, ta nói với nàng nhé, ta làm cái này, nàng đừng xem thường, đừng nghĩ rằng là lưu manh. Nàng không tin, món đồ này có thể thay đổi cả thế giới đó!