Chương 220. Long gì? Hắc Long? Ăn như nào?
Mùi thơm đều ở bên này, Hạo Thiên Khuyển ở bên kia đang nghiên cứu phép thần thông Cao Thiết cũng không nhịn được nữa, lập tức quên hết quyết định đưa ra lúc trước, dứt khoát chạy lại, hỏi:
-Làm món gì đấy?
Tần Thọ cũng không thèm để ý đến hắn, lúc này toàn bộ tâm trí của hắn đều dồn hết vào trong món ăn này, cũng không phải là hắn có hiểu biết sâu xa gì, mà vì món ăn này là món ăn của Địa Cầu, cũng là năm ấy hắn trong một lần tình cờ, đi phía nam ăn được một món ăn rất đặc biệt.
Sau này hắn làm cho Tần lão gia tử ăn, Tần lão gia tử liền yêu thích món ăn này, cho nên không có việc gì làm thì hắn sẽ lại nấu.
Món ăn này đối với người khác mà nói chỉ là một món ăn bình thường, nhưng mà đối với Tần Thọ mà nói, đó là ký ức, là sự nhớ nhung, là tình cảm phức tạp mà cho dù có đầu thai chuyển kiếp bao nhiêu lần cũng không thể nào quên.
Hạo Thiên Khuyển hình như định nói gì, bị Chu Bất Hoặc ngăn lại, cho nên đành thôi.
Tần Thọ xào lật xong các nguyên liệu trong nồi, đổ thịt chim vào đảo cùng.
Hạo Thiên Khuyển thầm thì nói:
-Đây không phải chỉ là thịt chim xào ớt thôi sao, có cần đến mức làm ầm ĩ lợi hại vậy không?
Chu Bất Hoặc khẽ gật đầu theo, tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Hạo Thiên Khuyển.
Vào đúng lúc này, Tần Thọ đột nhiên cầm lên một cái lọ, lọ vừa mở liền toả ra một mùi chua nồng đậm.
Hạo Thiên Khuyển ngạc nhiên nói:
-Dấm? Con thỏ chết dẫm này điên rồi sao? Làm Đương Hỗ Điểu còn cho dấm? Còn có thể ăn được không?
Chu Bất Hoặc cũng nhíu mày tuy nhiên lại không nói gì cả.
Còn Hạo Thiên Khuyển thì lại không chịu được, kêu to:
-Con thỏ chết bầm, đây là Đương Hỗ Điểu đấy! Linh thú đấy! Ngươi đừng có làm bừa! Nếu ngươi không biết làm. Ngươi trực tiếp đổ ra đĩa đi, ta ngửi thấy mùi vị này cũng không tệ!
-Ngươi đừng có điên nữa, nhanh chóng đặt dấm xuống đi! Ta là một kẻ không biết nấu ăn mà còn biết, làm gì có chuyện nấu thịt chim mà cho dấm? Ngươi, con thỏ chết dẫm, đừng có làm bừa! Chu Bất Hoặc, con thỏ chết tiệt này làm bừa như vậy, ngươi cũng không quan tâm sao? - Hạo Thiên Khuyển sốt ruột.
Chu Bất Hoặc trả lời:
-Ta cũng rất tò mò, sau khi cho dấm thì thịt chim sẽ có mùi vị như thế nào.
-Một lũ điên! Phung phí của trời!
Hạo Thiên Khuyển đứng tại chỗ kêu gào.
Lúc này Tần Thọ cho dấm vào trong nồi, chỉ cảm thấy mùi vị chua nồng đậm lan toả, nước miếng cũng nhiều theo.
Tần Thọ ngừng đảo, sau đó liền hét to một tiếng:
-Lên đĩa!
Đặt ngay ngắn chậu lớn, hương vị thơm ngon từ trong nồi đổ vào chậu!
Hạo Thiên Khuyển, Chu Bất Hoặc chỉ thấy trong chậu đỏ rực, Thiên Linh Tiêu màu đỏ căng mọng giòn tan, thịt chim bên trong cũng hồng hào, những sợi gừng màu vàng trôi trong nước súp màu đỏ, Vân Ma màu tím nhạt.
Toàn bộ món ăn trông cực kỳ đẹp mắt, dùng hết sức ngửi ngửi.
-Ừ?!
Hạo Thiên Khuyển, Chu Bất Hoặc đồng loạt phát ra tiếng kinh ngạc
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Ngửi qua hình như cũng không tệ đến vậy.
Chu Bất Hoặc gật đầu nói:
-Mùi vị rất độc đáo, dường như mùi vị cay tê chua chua đều hoà vào trong một nồi.
-Nói nhiều lời vô nghĩa làm gì? Ăn thử thì biết thôi? - Hạo Thiên Khuyển nóng lòng muốn thử.
Tần Thọ nói:
-Ái dà, đợi một chút!
-Đợi ngươi thì còn thịt để ăn sao?
Hạo Thiên Khuyển biết sức ăn của con thỏ chết dẫm này đáng sợ đến mức nào, cho nên thẳng thắn nhanh nhẹn chọn một miếng thịt lớn ăn cả miếng!
Tần Thọ thấy vậy, thở một hơi dài, không nói gì nữa.
Chu Bất Hoặc lại nôn nóng hỏi:
-Như nào? Ngon không?
Hạo Thiên Khuyển chóp chép chóp chép, mắt càng càng càng sáng rực, cuối cùng ha ha cười to:
-Con thỏ! Không tệ! Ta trầm tư suy nghĩ phép thần thông không thể hiểu được, lo lắng đến mức không muốn ăn cơm nữa! Kết quả là món ăn ngày của ngươi, lại bị thèm ăn rồi thỏ à, ta nói cho ngươi biết, ngươi đang làm trễ chuyện ta tu hành! Coi như là bồi thường, nồi này sẽ thuộc về ta.
Nói xong, Hạo Thiên Khuyển ôm theo nồi thịt Đương Hỗ Điểu chạy mất.
Chu Bất Hoặc thấy vậy, gọi lớn theo:
-Chó ngu, ra đây! Ta vẫn còn chưa được ăn miếng thứ hai!
Tần Thọ nói:
-Đừng gọi nữa, để hắn đi đi.
Chu Bất Hoặc nói:
-Tại sao?
Tần Thọ gãi gãi đầu nói:
-Làm xong ta mới phát hiện, ta hình như là lấy nhầm đồ nấu ăn rồi.
-Ngươi cầm gì vậy? - Chu Bất Hoặc hỏi.
Tần Thọ lấy từ trong nồi ra một que gỗ dài, nếu như đồ đệ của Văn Khúc Cung hoặc người của Tượng Thần Cốc ở đây, nhất định sẽ nhận ra thứ này là gì, tiếc là Chu Bất Hoặc không biết.
-Đây là gì? - Chu Bất Hoặc hỏi.
Tần Thọ gằn từng chữ nói:
-Gậy! Gậy của Văn Khúc Cung!
-Có gì khác biệt không? - Chu Bất Hoặc lại hỏi.
Tần Thọ trả lời:
-Ừ, so với gậy của những nơi khác thì không giống lắm.
-Nhìn qua không có gì không giống cả? - Chu Bất Hoặc nghi ngờ hỏi tiếp.
Tần Thọ nói:
-Đợi một lát ngươi sẽ biết thôi, phải rồi, ở đây có nhà vệ sinh không?
-Ấy hình như không có.
Chu Bất Hoặc trả lời, sau đó vẫn là vẻ mặt khó hiểu nhìn Tần Thọ, không rõ hắn hỏi chuyện này để làm gì.
Tần Thọ cảm thán nói:
-Vậy thì phiền phức rồi, thôi bỏ đi, coi như bón phân.
-Nghĩa là sao? - Chu Bất Hoặc thực sự hoàn toàn không hiểu.
Vào đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng Hạo Thiên Khuyển kêu gào:
-Ui da đau bụng! Mẹ kiếp, không nhịn được nữa mẹ ơi mẹ kiếp ngươi là đồ con thỏ chết dẫm ngươi chơi xấu ta!
Ngay giờ phút ấy, Hạo Thiên Khuyển căn bản không nhịn nổi, không nín được, nửa người dưới bắn phá liên tục, thậm chí đến cả cơ hội tìm nhà vệ sinh cũng không có, chỉ có thể ở giữa ban ngày ban mặt, mặc sức phun ra.
Với lại Hạo Thiên Khuyển có cảm giác, đây sợ là trong chốc lát sẽ không khá hơn được.
Nghe Hạo Thiên Khuyển chửi bới ở đằng kia, Chu Bất Hoặc hướng lên bầu trời ngửi ngửi, trong nháy mắt liền hiểu hết mọi chuyện, chửi mắng:
-Con chó chết này lại dám ngồi ị ở sau bếp?
Tần Thọ trả lời:
-Đúng thế, ị rồi ngươi còn có thể làm gì? Bây giờ đừng nói ngươi nữa, kể cả sư phụ đến đây cũng không có tác dụng gì, con chó này không đánh còn đang ngồi ị, nếu đánh thì đó chính là máy phun phân chó, ngươi không thấy bẩn, ta còn thấy ghê tởm đây. Để hắn đi ị đi chúng ta cách xa hắn một chút, nấu lại từ đầu.
Nói xong, Tần Thọ khiêng theo cái Tam Túc Tứ Tượng Đỉnh rời đi.
Chu Bất Hoặc ngẫm lại lời nói của Tần Thọ, lắc lắc đầu ghê tởm, nhanh chóng đi theo rời khỏi.
Không lâu sau, lại một khay đồ ăn ra lò.
Chỉ là lần này, có bài học đi trước của Hạo Thiên Khuyển, Chu Bất Hoặc không dám tùy tiện động đến đồ ăn của con thỏ nấu để ăn nữa.
Tần Thọ cũng không quan tâm đến hắn, gắp một miếng thịt chim cho vào miệng, trọng điểm trong trí nhớ chính là, mùi vị này so với đồ ăn trên Địa Cầu không biết là ngon hơn bao nhiêu lần! Hương vị cay tê chua chua tràn ngập, kích hoạt toàn bộ vị giác trong khoang miệng! Híp mắt lại, Tần Thọ không nhịn được cảm thán trong lòng:
-Thế giới này cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu mất người cha già, muốn hiếu thảo một chút cũng không được, hầy.
Chu Bất Hoặc nhìn thấy Tần Thọ ăn rồi, cũng không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm cầm đũa ăn thử một miếng nhỏ.
Tần Thọ cau mày nói:
-Lão Chu, ngươi ăn đồ ăn cũng lịch sự quá! Ăn cơm mà, phải há to miệng ăn thịt, há to miệng uống rượu! Vậy mới đã!
Chu Bất Hoặc miễng cưỡng cười nói:
-Đây đều là linh thú, trong máu và thịt chứa rất nhiều nguyên khí, ta ăn nhiều sẽ tràn mất.
Tần Thọ nhướn mày:
-Thân thể này của ngươi cũng yếu quá đi? Nhìn thỏ gia ta đây, ăn vị tê tê, ăn gì cũng không đủ.
Chu Bất Hoặc lắc đầu nói:
-Ta cũng không rõ sức khỏe ta là thế nào, ầy.
Tần Thọ nói:
-Sư phụ nói sao?
Chu Bất Hoặc trả lời:
-Sư phụ không nói gì cả, chỉ bảo ta chăm chỉ luyện tập kỹ năng bếp núc, nhưng mà cái khẩu vị này của ta, ầy, tuy nhiên món ăn này của ngươi rất ngon, ngon miệng.
Nói xong Chu Bất Hoặc rời đi với vẻ mặt rầu rĩ.
Tần Thọ kêu lên:
-Lão Chu, ngon miệng sao ngươi không ăn nữa?
-Không chỉ ngon miệng, mà còn mở lỗ đít, ta đi tìm nhà vệ sinh.
Chu Bất Hoặc vung tay rời đi.
Tần Thọ lúc này mới nhớ ra, hắn ta hình như vẫn chưa rửa nồi chóp chép miệng, nói thầm thì:
-Thuốc này hiệu quả cũng khá mạnh.