Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 221. Long gì? Hắc Long? Ăn như nào? (2)

Chương 221. Long gì? Hắc Long? Ăn như nào? (2)

Chu Bất Hoặc và Hạo Thiên Khuyển đều đi vệ sinh rồi, một mình Tần Thọ ăn hết sạch cả một nồi thức ăn to, vỗ vỗ da bụng, nói thầm thì:

-Nếu ta mà có thể mang hết chỗ đồ ăn này về Địa Cầu, chỉ việc nấu món gà Đông An, thì có thể trở thành trùm ẩm thực toàn thế giới rồi? Đáng tiếc quá.

Lắc lắc đầu, Tần Thọ đứng dậy, móc ra một con Hoành Công Ngư, ném thẳng vào trong giữa vạc lớn.

Hoành Công Ngư không giống với cá bình thường khác, cái thứ này nước sôi thông thường đều đun không chết, nhưng sau khi cho thêm hai viên ô mai, lập tức phơi ngược da bụng trong nước, xác vỏ cứng dày cũng bắt đầu bị mềm ra, vẩy cá tự động tróc ra từng mảng.

Ngoại trừ Hoành Công Ngư, Tần Thọ còn lấy nguyên liệu nấu ăn khác, chim ba chân ngựa thần có đủ mọi thứ.

Dù sao thì Tần Thọ cũng không có việc gì làm, rõ ràng, ngày hôm nay chỉ ngồi ở đây, nồi lớn để hầm, nồi nhỏ để xào, mặc sức ném các loại gia vị vào trong, đổi đa dạng món ăn.

Món nào ngon sẽ để dành lại một phần, đặt vào trong Hắc Ma Thần Hạp chuẩn bị mang đến cho Hằng Nga và Ngô Cương.

Món nào không ngon, hắn cũng chẳng thấy bị sao cả, dù sao thì có không ngon hơn nữa thì có thể khó ăn hơn vỏ cây hoa quế không?

Chỉ cần có nguyên khí, hắn sẽ không từ chối gì!

Sau khi ăn xong ở bên này sẽ đi vào trong sơn động lấy, kết quả đã là lúc trời nhá nhem tối.

Tần Thọ quẳng nốt miếng Hoành Công Ngư cuối cùng vào trong miệng, ngay cả xương cá cũng nhai nát cùng, ăn luôn.

Kể từ sau lần trước bỏ lỡ xương Cung Nhiêm ba sừng, Tần Thọ đã học hỏi nhiều, không biết chỗ nào có tinh hoa không cần sợ, thỏ gia ta răng lợi tốt, ăn toàn bộ!

Ăn xong, xoa xoa da bụng, Tần Thọ chóp chép miệng nói:

-Hình như, còn có một nơi, đi xem xem ăn chút gì.

Vì thế, Tần Thọ lại lần nữa đi vào trong sơn động, chỉ là trong sơn động lúc này, đã hoàn toàn trống rỗng, ban đầu là cả một sơn động đồ ăn, ăn hết chỉ còn lại một con Bạo Long ở trên trần.

Tần Thọ lượn một vòng, không phát hiện cái gì có thể ăn được nữa, dứt khoát trèo lên trên đầu Bạo Long, ngồi ở trên mũi của Bạo Long, nhìn thấy đôi mắt trắng dã không có con ngươi của Bạo Long rồi lẩm bẩm:

-Rốt cuộc tên này đã chết chưa?

Tiếc là, Bạo Long không hề động đậy, dường như đã chết thật rồi.

Tần Thọ thuận dựa vào cái mũi trèo xuống, nhìn cái mõm khổng lồ của Bạo Long, ước lượng một chút, nói lẩm bẩm:

-Cái này mà mang đến Địa Cầu, mõm của tên này còn có thể mở một căn phòng riêng to như vậy, nếu muốn ăn, phải ra tay từ chỗ nào.

Môi rồng? Bỏ đi, bộ dạng xấu xí như vậy, không nhét vào miệng được.

Đôi mắt này không tệ, đáng tiếc đều là màu trắng, mẹ kiếp giống như đục thuỷ tinh thể vậy.

Sừng rồng? Đứt rồi không còn gì để ăn.

Nghe nói vảy rồng là bảo vật, có thể làm áo giáp, thỏ gia ta đây cũng thử xem.

Tần Thọ đang nói, cầm chặt lấy một mảnh vảy rồng kéo xuống dưới, tuy nhiên mảnh vảy này cứng hơn cả sắt thép, căn bản không thể kéo ra được.

Tần Thọ không nhìn thấy, trong đôi mắt trắng bệch kia của Bạo Long loé lên một vẻ khinh miệt.

Tần Thọ dậm chân nói:

-Mẹ con cá chạch chết tiệt, đã chết rồi, còn luyến tiếc một mảnh vảy phải không? Xem đây!

Rốp rốp rốp!

Những tiếng giòn tan vang lên.

-Ha ha ta đã nói rồi, thỏ gia ta nhìn trúng món đồ gì, sao có thể không lấy được? Dễ dàng tới tay! Chậc chậc cái đen sì này còn phản quang!

Tần Thọ giơ cao một mảnh vảy lên rồi hưng phấn kêu:

-Mảnh vảy to như vậy, trải lên giường nằm! Ừm, tay cầm cảm giác rất tốt, lại còn đông ấm hạ mát!

-Ái chà không bằng lấy mảnh vảy này làm gạch men sứ, đi rải lát Nguyệt Cung là được rồi, ý kiến này thật quá xuất sắc!

Trong mắt Bạo Long đột nhiên loé lên một tia phẫn nộ, hoang mang, tuy nhiên hắn vẫn không hề động đậy.

Nhưng mà Tần Thọ lại có phản ứng, nhướng lông mày:

-Ấy?

Tần Thọ đột nhiên phát hiện, các tế bào trong cơ thể đều lập tức câm miệng! Không nuốt nguyên khí của hắn nữa.

Tần Thọ cẩn thận cảm nhận, cảm giác này rất giống với khi Tế Công và hắn ở cùng nhau, đã từng giúp Tần Thọ cảm nhận sức mạnh nhân quả.

Hơn nữa, hình như có thể khiến tế bào câm miệng cũng chỉ có cái này.

Vậy thì đám tế bào đang sợ cái gì? Nói cách khác, trong tiềm thức của Tần Thọ đang sợ cái gì?

Tần Thọ theo bản năng nhìn về Bạo Long ở dưới chân, Tần Thọ thực sự có chút lo sợ, lo sợ rằng tên Bạo Long này vẫn chưa chết! Mà hắn còn dứt miếng vảy rồng, vậy thì hậu quả…

Tần Thọ nghĩ tới đây, dậm chân, trong lòng nói: “Bình thường tự mình doạ mình thì không có tác dụng gì, loại nhân quả báo ứng này, bình thường đều là nhân này thực sự tồn tại mới có thể có quả báo, cháu trai này vẫn chưa chết!”

Tần Thọ nghĩ tới đây, lông cũng dựng đứng lên.

Sau đó quát to một tiếng:

-Mẹ kiếp! Miếng vảy tươi, dựt hết vẫn có thể hồi sinh! Không những đủ để lát sàn nhà, lại còn có thể lát gạch men sứ nhà vệ sinh!

Vì vậy Tần Thọ vui vẻ phấn chấn, không hề có cảm giác tội lỗi, lại càng không có cảm giác áy náy bắt đầu sự nghiệp giật vảy.

Khốn nạn nhất chính là, con thỏ chết dẫm này cũng không giật vảy ở chỗ khác, mà lại chỉ nhằm vào vảy ở trên đỉnh đầu của Bạo Long để xuống tay.

Cứ giật giật, con thỏ chết tiệt này còn không quên dùng cách soi gương nước cho Bạo Long soi gương.

Sau đó Bạo Long tự nhìn mình, lúc là đầu mo, lúc là đầu dưa hấu, lúc là đầu Cát Ưu, lúc là trán trọc lông lốc, lúc là cả đầu trọc lông lốc.

Cho nên…

-Grào!

Một tiếng rồng rống vang vọng trong cả sơn động, tuy nhiên âm thanh lại bị kết giới ở cửa chặn lại, không thể truyền ra ngoài.

Tần Thọ nghe vậy, sợ tới mức vội vã chạy về sau, ôm nửa sừng rồng cắn một cái.

-Grào!

Bạo Long đau đớn kêu to.

Tần Thọ gào theo:

-Ôi trời mẹ ơi, doạ chết bảo bối rồi, nhanh chóng ăn một miếng sừng rồng bồi bổ thân thể.

Thế là Tần Thọ lại cắn một cái nữa.

-Gào…

Tiếng rồng rống lại vang lên.

Thỏ lại cắn!

Rồng tiếp tục rống!

Thỏ lại cắn.

Rồng không ngừng rống!

Thỏ không ngừng cắn!

Tiếng rồng rống biến thành mắng chửi:

-Mẹ kiếp con thỏ chết tiệt, ngươi dừng mồm lại!

Tần Thọ nghe vậy, ợ một cái rồi nói:

-Sừng rồng vị củ cải mùi vị không tệ, ấy? Ngươi không phải là Bạo Long sao? Không phải là tên ngốc khổng lồ đầu óc hỗn loạn, chỉ biết giết chóc sao? Sao ngươi lại biết mắng chửi người?

-Mẹ kiếp ai là Bạo Long? Ta là Hắc Long thuần chủng! - Bạo Long tức giận nói.

-Hắc Long là cái gì? - Tần Thọ ngây ngô hỏi.

Bỗng nhiên Bạo Long bộ dạng không chút sức lực nói:

-Ầy không có sức lực để nói nữa, ngươi tới đây, tới đằng trước mặt, ta từ từ nói cho ngươi.

Tần Thọ nghe câu này sao lại giống cái bẫy hồi trước của Tiểu Hắc Hắc vậy?

Thế nên Tần Thọ ôm chặt sừng rồng, nói:

-Ta không muốn nói gì cả, chỉ muốn nhai củ cải.

Rắc!

-Á nhẹ thôi! Đó là sừng rồng! Chưa từng nghe nói dứt vảy rồng chặt sừng rồng là đau nhất sao?

Bạo Long giận dữ rống lên!

Tần Thọ ngây ngô trả lời:

-Chưa từng nghe qua, sức lực của ngươi vẫn còn đầy đủ như vậy, có thể giải thích cho ta nghe, Hắc Long là cái gì được chưa?

-Giải thích cái mông! Ta lại không có sức lực nữa rồi, ngươi đi đến đằng trước, ta từ từ giải thích.

Giọng Hắc Long lập tức giảm nhỏ xuống.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất