Chương 51: Sư cẩu phối
Cùng lúc đó, vị Tiên quan đón Tần Thọ vào cửa lúc trước đang ở bên ngoài truyền tống trận nói chuyện với một Tiên quan khác.
Tiên quan Giáp:
-Sao ban nãy ngươi lại dẫn con thỏ đó vào? Nhìn bộ dạng nó không giống kẻ từng tu hành. Trong đấy toàn là các đại yêu, nhỡ đâu mấy tên đó lỡ tay đánh chết con thỏ thì biết tính sao?
Tiên quan Ất:
-Sao có thể vậy được chứ? Đây là Thiên Đình, ai dám đánh nhau? Có hai vị đại nhân Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư làm chủ, không thể để kẻ nào làm loạn được.
Tiên quan Giáp:
-Ừm, có lý. Dù là một thân yêu quái, nhưng sau cùng đều đi theo thần tiên, tố chất căn bản vẫn phải có. Bao nhiêu năm nay, dù rằng thấy bọn hắn chửi nhau vài câu nhưng chưa thấy bọn họ thực sự động thủ đánh nhau bao giờ. Ha ha…
-Ta cũng thế, lại có người tới kìa, ngươi đưa hay ta đưa?
Tiên quan Ất nhìn thấy một vị tiên nhân dẫn theo một con tê giác tinh bước tới, cười nói:
-Cùng nhau đi đi.
Tiên quan giáp đáp:
-Vậy được, cùng nhau vậy, vào đó xem xem con thỏ kia có bị bắt nạt tới thê thảm hay không. - Tiên quan ất nói.
Tiên quan cười đáp:
-Haha, ta sắp không chờ nổi muốn vào xem cái dáng vẻ đáng thương bị bắt nạt của tên tiểu tử kia rồi.
Vừa nói, hai người vừa kích hoạt truyền tống trận dẫn tê giác tinh vào, ngay sau đó…
-Con mẹ nó, tới đi!
-Con mẹ ngươi!
Đông đông đông!
Bụp bụp!
Loảng xoảng!
…
-Quất nó!
-Ai kia, mau cắn hắn đi!
-Đánh đi không phải sợ, có ta đây, lấy bàn đập nó!
m thanh của một trận hỗn chiến, bàn ghế, bát đĩa bay khắp nơi… tạo thành một trận hỗn chiến với chướng khì mù mịt hiện ra ở trước mắt.
Tiên quan Ất , Tiên quan Giáp, hoàn toàn chết điếng, đứng chết lặng, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta… dường như muốn hỏi: "Tôi là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Tôi đến đây để làm gì?"
Sau đó cả hai bỗng dưng định thần lại, vội vàng dụi mắt, nhìn về phía hiện trường.
Trọng điểm là, điều bọn họ lo nhất, nghĩ rằng con thỏ sẽ bị đánh cho thê thảm lại đang trốn ở một góc, vừa ăn hoa quả vừa uống rượu, mặt đỏ bừng bừng ngồi trên bàn la hét, không ngừng cổ vũ cho cả hai bên đánh nhau, thậm chí còn tốt bụng đi dìu mấy tên quỷ xui xẻo dậy, sau đó tiện tay đưa cho chúng một cái bàn, cho chúng lao lên, đánh mạnh hơn!
Trong giây lát hai tên Tiên quan thấy não mình không đủ dùng.
Con tê giác tinh vừa tới lại gần hỏi:
-Hai vị Tiên quan, đây là tình huống gì vậy? Con thỏ kia là phe nào? Sao ta thấy nó bên nào cũng giúp? Còn nói xấu sau lưng, đã vậy còn cuỗm túi càn khôn của hai tên yêu quái.
Lúc này hai Tiên quan mới hoàn hồn, vội hét lớn:
-Dừng tay! Đừng đánh nữa! Muốn lên Trảm Yêu Đài hết sao?
Cùng lúc đó, hiện trường của trận chiến máu lửa kia như bị dính thuật định thân, nháy mắt dừng lại, sau đó thì ngơ ngác nhìn nhau, bất giác nhìn đại ca nhà mình là Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư.
Kết quả là cả đám đều đỏ mặt…
Chỉ thấy Hạo Thiên Khuyển bị Thanh Sư đè lên người, mông Thanh Sư áp lên bụng hắn, vuốt cũng đè lên vuốt Hạo Thiên Khuyển, hai kẻ miệng chạm miệng cùng la hét... có thể nói, đánh nhau lại không thấy phong độ đâu mà chỉ thấy ẩm ướt.
Tận Thọ ngồi tại chỗ lắc lư, mắt đỏ ngòm, hai má hây hây, cười he he ngốc nghếch nói:
- y, sư cẩu phối à, ha? Đúng là con sư tử có phật tính…
Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển nghe vậy lập tức tách nhau ra, Hạo Thiên Khuyển nói:
-Con thỏ chết tiệt, ngươi nói cái gì?
Tần Thọ đung đưa tai, híp mắt lại, cười đáp:
-Thỏ gia vừa nói gì nhỉ? Thì là sư cẩu phối đó!
Mặt Hạo Thiên Khuyển càng lúc càng đen lại…
Sắc mặt Thanh Sư cũng không tốt chút nào, có điều là vẫn biết nặng nhẹ, liền nói với hai vị Tiên quan kia:
-Hai vị, xin đừng hiểu nhầm, vừa nãy bọn ta chỉ là…
-Đánh nhau?
Tiên quan Giáp hỏi?
Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển nào dám nhận là đánh nhau, tới thịnh hội Tết Trung Nguyên đánh nhau? Dù rằng không dùng phép thần thông gì, dù rằng vuốt bị hiện hình, nhưng chỉ cần không thừa nhận thì không ai làm gì được bọn hắn. Mà cũng không chết người, tức là…
Nghĩ tới đây, Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển bất giác xem xét xung quanh, lập tức cảm thấy chết lặng, sao lại phá tới mức này?
Tiên quan Ất trầm giọng nói:
-Vậy là các ngươi tới phá Thiên Đình sao?
Thanh Sư ho khan một tiếng:
-Hai vị Tiên quan, chúng ta là lâu quá không gặp nhau nên có chút nhiệt tình.
Dù Hạo Thiên Khuyển không bằng lòng với câu trả lời này nhưng vẫn gật đầu theo:
-Đúng vậy, là nhiệt tình…
Con thỏ nghe xong, cười bảo:
-Ừm, nhiệt tình, sư cẩu phối… cmn quá nhiệt tình.
Nghe lời này, Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư đều có xúc động một chưởng đập chết con thỏ kia!
Tuyệt nhiên là con thỏ kia say khướt rồi, hoàn toàn không biết mình đang bị hai lão đại để mắt tới… Đúng thật là rượu vào không sợ trời không sợ đất.
Tiên quan Giáp nhịn cười, nghiêm túc nói:
-Có nhân chứng vật chứng gì không? Nếu cái gì cũng không có, các ngươi nghĩ chúng ta tin được sao?
-Báo cáo, ta có thể làm nhân chứng!
Lúc này một giọng nói đột nhiên truyền tới.
Mọi người nghe vậy nhìn qua, chỉ thấy cái con thỏ say bét nhè kia nghiêng cái vai mũm mĩm, trèo lên bàn, vui vẻ giơ tay thỏ, cũng không quên hét một tiếng:
-Ta có thể làm nhân chứng, sư…
-Câm mồm! Ngươi còn nói cái gì mà sư cẩu, ta…
Thanh Sư cũng bực tức, liền ngắt lời Tần Thọ.
Tần Thọ liếc nhìn Thanh Sư, cười nói:
- y… thẹn thùng rồi… thẹn quá hóa giận rồi… Được được được, ta không nói sư cẩu phối nữa, hôm này không nói sư cẩu phối nữa… y? Sao ta lại nói sư cẩu phối rồi nhỉ? Sư cẩu phối là động tác như thế nào nhỉ…
-Con thỏ kia, ta đập…
Thanh Sư cùng Hạo Thiên Khuyển đều xù lông lên.
Đám tiểu đệ gấp rút cản lại, nhắc nhở bọn hắn không được nói ra từ chết, nếu không tức là muốn giết người rồi! Trong thịnh hội Tết Trung Nguyên mà giết người? Vậy chỉ sợ vừa nói ra đã rơi đầu, đây là tội rất lớn!
Hai kẻ kia nhanh bình tĩnh lại, biết rằng lúc này không phải là lúc để nóng giận, cố gắng khống chế cơn giận của mình, không to tiếng nữa.
Tiên quan Giáp , tiên quan Ất không ngừng vuốt mũi, nhịn cười, đến nỗi phản ứng của Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển cũng không nhìn thấy, chỉ hỏi con thỏ:
-Con thỏ kia, ngươi có thể làm chứng cái gì?
Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, chung quanh đều là người của bọn chúng, duy chỉ mỗi con thỏ này là người ngoài, nếu nói rằng có ai đó có thể làm chứng, vậy thì trong tất cả mọi người ở đây, lời nói của kẻ nào có trọng lượng được hơn lời của con thỏ kia?
Sau đó Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển nhìn nhau, quyết định tạm thời gác lại thù oán trước mắt, qua khỏi hôm nay rồi tính tiếp.
Thanh Sư liền bảo:
-Đúng vậy, con thỏ này có thể làm chứng! Ngài xem, nó không thuộc về Linh Sơn cũng chẳng phải phe Hạo Thiên Khuyển. Hắn là trung lập, những gì hắn nói, đều được tính.
Hạo Thiên Khuyển gật đầu theo:
-Đúng vậy đúng vậy… vốn dĩ chúng ta không quen hắn.
Con thỏ nghe thấy vậy, cười nheo mắt nhìn hai kẻ kia mà nấc một cái, rồi nói:
-Này… đừng nói là không quen biết, các người mới vừa sư…