Chương 54: Mùi vị cũng được
Tần Thọ khó xử:
-Thế này chắc không ổn đâu…
-Sao không ổn hả? Qua đây, hát đi. Tiên quan Giáp cũng nổi hứng lên.
Tần Thọ đáp:
-Thôi được rồi, để ta hát lại lần nữa vậy?
-Hát đi, chúng ta vẫn đang nghe mà. Tiên quan Giáp đáp.
Tần Thọ gật đầu, dặng hắng một cái rồi hát.
Khi đó, bất kể là ngưu tinh, mã tinh hay thần mã… chỉ cần có tai thì hầu như là cụp hết lại.
Đặc biệt là mã tinh, đầu thì cúi, tai đóng lại, răng cắn chặt, mông dính chặt vào ghế, giấu đi một bông hoa cúc vô cùng nghiêm mật như để dự phòng thứ gì đó.
Tần Thọ bắt đầu cất tiếng hát, khúc đầu cũng rất là du dương…
Tiên quan Giáp và Tiên quan Ất gật gù nghe, mắt nhắm lại, chân đu đưa theo nhịp.
Con tê giác đi cùng thấy vậy bèn chạy ra rót hai cốc rượu nịnh bợ.
Hai Tiên quan nhìn hắn với ánh mắt khen ngợi, sau đó thưởng thức rượu.
Thấy vậy, tất cả yêu quái đều nhướng mày nhìn nhau sau đó cười thâm hiểm nhìn hai người họ.
Hai gã Tiên quan nhìn bọn hắn với vẻ mặt khó hiểu…
Đúng lúc đó Tần Thọ hát tới câu:
Hán tử ngựa cỏ ngươi uy võ hùng tráng… (trong tiếng Trung từ 'ngựa cỏ' phát âm gần như kiểu đm hay cmm ấy)
Phù phù…
Hai tiếng phun rượu vang lên, hai vị Tiên quan như con gà bị làm thịt.
Bọn yêu quái thấy vậy ai nấy cười sảng khoái.
Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư cũng cười theo, tuy con thỏ đó hay chọc người, nhưng chúng cũng không ưa hai tên Tiên quan này. Đơn giản vì địa vị của bọn hắn cao quý mà lại bị hai tên này cai quản - Không thích!
Không thể trả thù con thỏ, nhưng nhìn hai gã Tiên quan bị mất mặt thì bọn hắn rất muốn khen con thỏ làm tốt lắm.
-Hai vị, còn muốn hát tiếp không? Tần Thỏ ngây thơ nhìn hai tên tiên quan.
Tiên quan Giáp xua tay:
-Buồn nôn quá, thôi đừng hát nữa… Ta biết vì sao bọn hắn lại đánh nhau rồi. Nhưng mà ngươi vẫn sống thì cũng là kì tích đấy.
Tiên quan Ất nói:
-Nếu không có đánh nhau thì bỏ đi, chúng ta đi thôi… ựa…
-Đi đi đi… Tiên quan Giáp nói.
Nhưng khi họ đi thấy con tê giác như nhìn thấy miếng sườn bò vậy…
Tê giác vẻ mặt đáng thương nhìn họ rời đi, vẻ mặt như sắp khóc, hắn không thể hiểu được vì sao con thỏ lại tiện thế này! Đem bài hát người ta ra hát thành như vậy…
Hai vị Tiên quan chẳng là gì đối với Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư, nhưng đối với chúng thì chiếc ghế ngồi của tiểu tiên chính là trời! Mà hắn thì vừa đắc tội với bọn họ, hắn muốn khóc…
Hai Tiên quan vừa rời đi, bọn yêu quái bắt đầu gây gổ với nhau!
Nhưng có điều là bọn chúng đều nhắm vào con thỏ mà thôi.
Con tê giác vừa bị chơi một vố đau nên rất căm hận, như muốn dùng ánh mắt để lườm chết con thỏ kia vậy.
Nhưng con thỏ không hề sợ hãi, ung dung uống rượu, ăn hoa quả.
-Con thỏ kia, ngươi muốn chết đúng không? Ta thành toàn giúp ngươi! Bạch Mã Tinh tức giận bước lên nói.
Tần Thọ ngẩng đầu lên, nghĩ một lát rồi bảo:
-Ta muốn thành thánh nhân rồi mới chết, sao, ngươi giúp ta sao?
Bạch Mã Tinh:
-…
Tần Thọ nhìn sang Thanh Sư:
-Lão đại này, cái Thanh Sơn Ấn kia của ta khi nào thì mang tới đây?
Thanh Sư nghe vậy mặt càng thêm xanh, nhưng tại có Hạo Thiên Khuyển ở cạnh nên hắn cũng không dám mặt dày đi quỵt nợ, bởi vậy hắn phẩy tay một cái, một ngọn núi xanh lục bay tới trước mặt Tần Thọ, hắn lạnh lùng nói:
-Mang đi được thì là của ngươi.
Bạch Mã cười đểu:
-Con thỏ ranh con, chẳng phải ngươi giỏi lắm sao? Thử mang nó đi đi! Ngươi mà nhấc được nó thì sau này gặp người ta sẽ đi đường vòng.
Tần Thọ mặc kệ hắn, xoa xoa tay tới gần ngọn núi, mồm mấp máy sau đó hỏi Thanh Sư:
-Lão đại, không ăn được hết thì đóng gói đem về được không?
Thanh Sư giật mình, ăn ư? Con thỏ này định ăn pháp bảo của mình ư?
Thanh Sư bỗng vui vẻ trở lại:
-Ha ha… ngươi định ăn pháp bảo của ta sao?
Mấy con yêu quái khác cũng hùa theo:
-Ha ha… đồ ranh con, pháp bảo của Thanh Sư đại nhân mà ngươi cũng muốn ăn sao? Cẩn thận rụng hết răng đấy!
Bạch Mã Tinh thấy vậy cũng nói:
-Tên nhãi con không biết trái phải. Ngươi mà ăn được pháp bảo này thì ta sẽ ăn cái ghế này cho ngươi xem!
Tần Thọ nghe vậy cười:
-Các ngươi nhớ những gì vừa nói đấy, tránh hết ra nào, ông đây chuẩn bị dùng bữa rồi!
Nói xong Tần Thọ ngồi cạnh ngọn núi, hắn há miệng gặm từng miếng một.
Chỉ nghe cót két một tiếng!
Con ngươi của bọn chúng như sắp rơi ra vậy!
-Chỉ e rằng rụng hết hai cái răng cửa… Bạch Mã Tinh cười hi hí.
Hạo Thiên Khuyển mắt nhắm lờ đờ, hỏi Thanh Sư:
-Ngươi không lo lắng sao?
Thanh Sư cười:
-Tuy bổn vương không dùng mấy tâm sức tới luyện cái Thanh Sơn Ấn này, nhưng nó cũng không phải hạng bảo bối bình thường đâu. Có rách nát hơn nữa thì con thỏ này cũng chẳng thể cắn hỏng được.
Hạo Thiên Khuyển nói:
-Nhỡ bị cắn hỏng thì sao?
Thanh Sư vẻ đầy tự tin:
-Cắn hỏng ư? Ha ha… sao có thể chứ?
Thanh Sư đang cười thì thấy con thỏ đang gặm trên đỉnh núi, nó nhúc nhích cái đầu rồi ngẩng lên!
Mọi người tập trung nhìn vào răng cửa của nó, nhưng răng vẫn còn nguyên…
Còn ngọn núi thì sao?
Mọi người lại nhìn ngọn núi, thấy trên núi có một vết hổng lớn!
-Cái gì vậy? - Ai nấy đều kinh ngạc, không tin vào chính mắt mình.
Nụ cười của Thanh Sư bỗng tắt, mặt trở nên xám xịt.
Hạo Thiên Khuyển gãi gãi đầu nói:
-Con thỏ này răng cũng tốt thật đấy.
Như để đáp lại, Tần Thọ hai tay ôm đỉnh núi, há to miệng lại bắt đầu ăn liên mồm, chẳng mấy chốc ngọn núi bị ăn còn lại phân nửa.
Lúc này Thanh Sư mới hoàn hồn kêu lên:
-Thỏ…
Hạo Thiên Khuyển chèn vào:
-Mặt mũi… mặt mũi… xem ai không cần mặt mũi nữa này!
Thanh Sư nghẹn lời, hai mắt đỏ hoe nhìn Hạo Thiên Khuyển.
Hạo Thiên Khuyển vênh mặt huýt sáo tỏ ra không liên quan gì.
Thanh Sư tức quá mà chẳng biết làm gì, chỉ biết nhỏ từng giọt máu trong tim nhìn con thỏ ăn sạch sẽ pháp bảo của mình! Sau đó ôm cái bụng tròn trĩnh nằm đó kêu:
-Mùi vị hơi tồi, nhưng mà cũng chấp nhận được…
Thanh Sư nghe vậy, đập bàn một cái rồi bỏ đi.
Bọn thuộc hạ của Thanh Sư nhìn nhau rồi cũng đi theo Thanh Sư… không đi thì còn làm gì?
Chẳng nhẽ tới tát chết con thỏ đó?
Quy tắc trên Thiên Đình không cho phép ẩu đả.
Hễ đã không ra tay được thì chi bằng đi về cho đỡ mất mặt.
Nhưng một số yêu quái thì mắt nhìn loạn xạ, trở nên cẩn trọng hơn…