Chương 65: Bỏ Rồi
Hạo Thiên Khuyển nhìn thấy người vừa đi đến thì vui vẻ ngay, cười lớn ha ha nói:
-Đúng, mọi người cùng ôm ôm, công bằng, ha ha…
Nhưng lại không cười được quá ba giây, một bàn tay to lớn đưa tới, kéo lấy cổ của Hạo Thiên Khuyển lại, cười nói:
-Đúng đúng, cùng ôm ôm nào. Bọn họ thích thỏ con, ta thì thích chó. Hạo Thiên Khuyển, lâu rồi không gặp, ôm một cái…
Hạo Thiên Khuyển chỉ cảm thấy một mùi hôi xộc vào mũi, ngay lập tức có một dự cảm không lành. Không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là ai đến, liền nói lớn:
-Ngươi cút đi!
Nhưng giây phút sau, hắn đã bị kéo vào lòng đối phương, cái đầu chó của hắn trực tiếp đi thẳng đến nơi phát ra mùi hôi đó!
-Buông tay ra!
Hạo Thiên Khuyển kêu lớn.
Nhưng sức đối phương không hề yếu, trực tiếp ôm Hạo Thiên Khuyển vào lòng.
Tần Thọ vừa nghe tiếng Hạo Thiên Khuyển cười ha hê trên nỗi đau của người khác, giờ lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, trong lòng rất hiếu kỳ ai mà lại dũng mãnh như vậy, khiến cho con chó chết tiệt ấy chán ghét đến mức này!
Ngẩng đầu lên nhìn, người bắt lấy Hạo Thiên Khuyển là một ông lão đầy râu, một bộ mặt rỗ! Gương mặt bự thì thôi đi. Quan trọng là, cái tên đầy cả người lở loét, toàn thân hôi thối, giống như là ngâm mình trong hầm phân mười vạn năm vậy…
Đầu của Hạo Thiên Khuyển bị ôm trong lòng, miệng của hắn mở thật là to, lười cũng thè ra ngoài rồi, đôi mắt thì trợn tròn, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể đảo tròn con mắt… gương mặt hiện lên sự sợ hãi. Giây phút đó, Tần Thọ nghĩ đến một biểu cảm trong ứng dụng QQ, một con chó vàng giật mình sợ hãi:
Chạy mau, nhóm đấy toàn là gay già!
Hạo Thiên Khuyển khóc không ra nước mắt, hắn giống như là bị ép vào hố phân, ghê tởm đến muốn ói. Hắn ta muốn vùng vẫy, kết quả sức của đối phương quá mạnh, hắn ta muốn cắn một cái, nhưng cái mùi thối đó, làm sao hắn mở miệng cắn cho nổi…
Cũng may, đối phương chỉ nhiệt tình ôm ấp, ôm một lát là thả hắn ra rồi. Hạo Thiên Khuyển vội chạy sang một bên, ọe ọe muốn nôn khan, đồng thời kêu lớn:
-Lý Thiết Quải, ngươi không chịu tắm rửa thì tránh xa ta ra một chút đi! Xa một chút. Xa hơn một chút nữa!
Người đến là là vị tiên đứng đầu của bát tiên, Lý Thiết Quải ha ha cười lớn:
-Con chó ngốc nhà ngươi, khi ngươi con chưa thành tiên, phân cũng ăn không ít, thành tiên rồi lại để tâm mấy chuyện này sao. Hơn nữa, ta là một người ăn xin, tắm cái gì chứ?
Sau khi Hạo Thuyên Khuyển nghe xong thì nổi cáu lên:
-Ngươi mới ăn phân đó! Ta đã sớm bỏ rồi!
-Bỏ rồi?!
Mọi người đều đồng thanh nói, ngay cả Lý Thiết Quải cũng đơ ra, hiển nhiên vừa rồi hắn ta không phải nói bậy.
Tần Thọ thừa cơ hội này mà nhảy ra khỏi lòng của Hán Chung Ly, không dám tin mà nhìn thẳng Hạo Thiên Khuyển nói:
-Đại hắc cẩu, ý của bỏ rồi, là trước đây đã từng ăn qua? Mẹ ơi! Quá đỉnh nha!
Lúc này Hạo Thiên Khuyển mới phản ứng lại, lớn tiếng nói:
-Đừng nói tào lao, ta không có ăn qua!
Mọi người nhìn nhìn nhau, ta nhìn nhìn ngươi, cuối cùng Tần Thọ than thở một câu:
-Đại hắc cẩu, đừng kích động, ta là một người rất là kín miệng, cái gì cần nói mới nói, cái gì không cần nói tuyệt đối không nói!
Hạo Thiên Khuyển cảm động nhìn con thỏ một cái:
-Vẫn là ngươi đáng tin.
Tần Thọ gật gật đầu:
-Đó là lẽ đương nhiên, nhưng cái miệng này của ta chỉ khi lấy đồ gì trao đổi mới kín được thôi.
Hạo Thiên Khuyển vừa nghe:
-Hả?
Tần Thọ lại đưa cái móng vuốt nhỏ ra, làm động tác Hạo Thiên Khuyển rất quen thuộc đó là xoa xoa hai ngón tay, Hạo Thiên Khuyển tức giận nói:
-Ngươi lại muốn tống tiền ta? Hai lần trong một ngày! Ngươi còn là con người không?
Tần Thọ lắc lắc đôi tai nói:
-Ngươi hỏi một con thỏ là nó có phải người hay không, đại hắc cẩu, ngươi bị ngu từ hồi nào vậy?
Hạo Thiên Khuyển tức tới muốn tắt thở, chỉ Tần Thọ nói:
-Con thỏ chết tiệt, tốt xấu gì ngươi cũng là một yêu tiên, ngươi có thể biết chút liêm sỉ không, học hỏi những vị trưởng tiên đi? Ngươi xem, Bát Tiên bọn họ…
Nói rồi, Hạo Thiên Khuyển ngẩng đầu lên nhìn về hướng Lý Thiết Quải, Hán Chung Ly, Hà Tiên Cô, kết quả là đau buồn phát hiện ra, Trương Quả Lão, Lam Thế Hòa và những người khác cũng đã đến rồi. Điều khủng khiếp hơn nữa là… bọn họ đều đồng loạt đưa ngón tay ra, hướng ngón tay cái lên với với hắn.
Lý Thiết Quải hi hi cười nói:
-Miệng của chúng ta cũng kín lắm…
Lam Thế Hòa phụ sướng thêm, liền nói:
-Hạo Thiên Khuyển thích ăn phân, chúng Bát Tiên đều biết, nếu người hỏi ta có biết hay không, có pháp bảo trong tay thì mới không biết!
Hạo Thiên Khuyển tức tới kêu oăng oẵng nói:
-Má! các người sao cái tốt không học, học hư rồi vậy! Học theo tên thỏ này để làm gì?
Lã Động Tân vuốt vuốt râu, điềm tĩnh nói:
-Hạo Thiên Khuyển, người khác ta đây không quen rõ. Nhưng miệng lưỡi của Thế Hòa xưa nay đều không bao giờ giữ kín được chuyện gì. Không có món đồ gì bịt miệng được đâu, hôm nay hắn ta sẽ mang chuyện của ngươi đi rêu rao khắp nơi. Đến lúc đó……
-Các vị được lắm!
Hạo Thiên Khuyển tức đến trợn tròn hai mắt, đầu chó trực tiếp đặt lên bàn nói:
-Muốn pháp bảo ta không có, đầu chó thì có một cái, ai cần cứ đến lấy.
Mọi người nhìn thấy bộ dạng ăn vạ của con chó, ngay lập tức ai ai cũng cười vui vẻ.
Nhưng Tần Thọ lên nhảy qua, nói:
-Người khác không cần, ta cần. Chẳng phải lúc trước có người muốn ăn thịt chó sao? Bán cho hắn ta nhất định sẽ kiếm được không ít tiền.
Hạo Thiên Khuyển vừa nghe, đang khụy xuống liền đứng dậy, chửi lớn:
-Con thỏ chết tiệt nhà ngươi, có thể có chút nhân… khụ khụ, thỏ phẩm không!
Tần Thọ hỏi ngược lại:
-Thỏ thì có phẩm gì?
Hạo Thiên Khuyển nói:
Thỏ không ăn cỏ dại ven đường, tốt xấu gì cũng là ta dẫn ngươi đến đây, ngươi lại đối xử với ta như vậy hả?
Tần Thọ suy nghĩ một hồi:
Có đạo lý, không cần pháp bảo nữa, truyền cho ta một môn công pháp đi, ngươi cũng thấy đấy, cái gì ta cũng không biết.
Hạo Thiên Khuyển nhìn bộ dạng trả giá của Tần Thọ, giận đến mức lỗ mũi muốn bốc lửa, hết cách nói:
-Truyền cho người một bộ thuật biến hóa, quay về tự mình chơi đi nha.
Nói xong, Hạo Thiên Khuyển dùng thần thức truyền cho Tần Thọ một bộ khẩu quyết, Tần Thọ nhìn nhìn, đúng thật là thuật biến hóa, nhưng thuật biến hóa này chỉ có thể biến thành… chó!
Tần Thọ nhìn nụ cười hư hỏng của Hạo Thiên Khuyển, biết được là tên này đang báo thù mình đây mà, nhưng Tần Thọ cũng không chê bai, tiện tay lấy luôn, có là đủ rồi, không có tham lam.
Nãy giờ Bát Tiên xem chó và thỏ đấu võ mồm, cảm thấy rất hưng phấn, cười ha ha xem kịch hay.
Ngay lúc này, tiếng chuông vang lên, vốn là gương mặt mọi người ai cũng đang tươi cười đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, lập tức đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời!
Ngay cả những vị Đại Đế đang ngồi trên đám mây cũng đứng dậy.
Tần Thọ biết, lần này đến là một nhân vật lớn, treo lên đầu của Hạo Thiên Khuyển, ngẩng đầu lên nhìn.
Hạo Thiên Khuyển đã lười biếng để ý con thỏ chết tiệt này rồi, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Kết quả là Hà Tiên Cô nhìn một cái, một tay bắt lấy Tần Thọ. Ôm vào trong lòng, nói:
-Ở chỗ ta tầm nhìn tốt hơn.
Tần Thọ có thể nói gì được? Chỉ có thể bĩu môi gật đầu, trong lòng nghĩ: “Đúng thật, đứng càng cao nhìn càng xa, đứng trên hai ngọn núi, tầm nhìn có thể kém được sao?”
Hạo Thiên Khuyển thấy thế, lại ngưỡng mộ ganh tỵ một hồi. Kết quả nhìn thấy ánh mắt Lý Thiết Quải như cười hi hi, chợt rùng mình, lập tức chuyên tâm nhìn lên bầu trời.
Bầu trời không hề xuất hiện cổng sáng, nhưng cuối bầu trời đầy sao truyền đến một tiếng rồng gầm, phương hót, rồng gầm kinh thiên, phương kêu kinh thế, thiên địa chấn động!
Từ từ, một âm thanh tiên đạo vang lên, giữa bầu trời bắt đầu có hoa rơi như mưa…
Tần Thọ ý thức được liền bắt lấy một cánh hoa, kết quả kinh ngạc phát hiện, đây không phải là hoa thật, toàn bộ đều là do nguyên khí tạo nên! Rơi vào bàn tay, nhanh chóng tan vào da thịt, hóa thành một luồng nguyên khí dịu dàng bồi dưỡng toàn thân.