Chương 6
Ba ngày sau phiên tòa ly hôn.
Tôi cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn trên tay mà vẫn thấy như không thật.
"Dương Chiến Như, không ngờ em lại tàn nhẫn như vậy!"
Tô Triết bước nhanh đuổi theo sau lưng tôi.
Thấy tôi không phản ứng, anh ta vội bước lên chặn trước mặt tôi.
"Giữa chúng ta thật sự không còn cơ hội sao?"
Tôi cạn lời toàn tập. Giấy ly hôn còn chưa kịp ấm tay, anh ta đã định chơi trò "anh đuổi em chạy"?
Xin lỗi, tôi không có hứng tham gia cái vở bi kịch tình yêu đó.
Tôi đi thẳng vào vấn đề:
"Tô Triết, thật lòng mà nói, cảm ơn anh và mẹ anh. Cũng nhờ các người mà vừa cưới xong tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật, khỏi phải lãng phí cả đời trong nhà các người!"
Tôi vung tay lên – và ánh mắt anh ta chợt giật lại khi thấy chiếc vòng vàng trên cổ tay tôi.
"Vòng tay của mẹ tôi sao lại ở chỗ em?"
Tôi hất tay anh ta ra, cười khẩy:
"Anh thấy là của mẹ anh thì nó là của mẹ anh à? Lúc ở tòa sao không nói thế luôn?"
Tô Triết lập tức cứng họng.
"Đừng có đánh trống lảng, cái vòng này là của mẹ tôi, em cởi ra ngay!"
Nói rồi anh ta nhào tới định giật lại.
May mà dân phòng gần cục dân chính phản ứng rất nhanh.
Một giây sau, Tô Triết bị ấn ngửa ra đất, vẫn không ngừng la lối:
"Dương Chiến Như, cái vòng này hai chục triệu đấy! Em mà không trả lại là ăn cắp, ngồi tù đó!"
"Em quay về, anh sẽ bỏ qua hết!"
Cục dân chính ngay sát sở công an – nên cảnh sát xuất hiện rất nhanh.
Tô Triết vẫn ra vẻ tình thâm nghĩa nặng, che chắn trước mặt tôi:
"Đồng chí cảnh sát, đây là chuyện nhà tôi thôi, vợ chồng cãi nhau ấy mà."
Cái mùi hôi chua chua trên áo sơ mi của hắn suýt nữa làm tôi nôn tại chỗ.
Tôi liền lấy ra một tập hóa đơn, giấy tờ, bằng chứng...
Tô Triết vẫn thì thầm bên cạnh:
"Chiến Như, em yên tâm, anh sẽ giúp em che đậy chuyện này."
Anh ta chắc mẩm rằng tôi đã ăn trộm.
"Vợ tôi đúng là có lấy vòng của mẹ tôi, nhưng không phải cố ý đâu…"
Cảnh sát xem hồ sơ xong, nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn một trò hề:
"Cái vòng này đúng là cô Dương mua, hóa đơn và ghi nhận chuyển khoản đều đầy đủ."
Tô Triết đứng hình, không dám tin vào tai mình:
"Sao có thể! Các anh nhầm rồi chứ? Kiểu dáng giống hệt nhau mà!"
Cảnh sát cau mày:
"Chúng tôi nói chuyện dựa trên bằng chứng, nếu là của nhà anh – anh có bằng chứng không?"
Dĩ nhiên là không.
Tô Triết từng xem lại video hôm đó – nhưng loạn hết cả lên, chẳng thấy gì rõ ràng, chỉ thấy cảnh sếp anh ta máu me đầy đầu.
Tôi nhếch môi:
"Đây là mẫu cơ bản, mười người thì tám người đeo giống nhau. Hay là anh định vu khống tôi?"
Cảnh sát lập tức nghiêm mặt.
Tô Triết lắp bắp:
"Chắc… chắc tôi nhầm thật rồi… Tại tôi thấy có vết xước giống..."
Ánh mắt hắn vẫn đầy nghi ngờ, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng.
Thật ra hắn nghi cũng đúng thôi – vì chiếc vòng tôi đeo đúng là cái hắn mua cho mẹ.
Hôm đám cưới hỗn loạn, cô bạn thân tôi đã khéo léo tháo nó khỏi tay mẹ hắn, giấu vào túi xách tôi.
Hai hôm trước tôi đi mua thêm một cái y hệt.
Hôm nay cố ý đeo ra để... khiến hắn tức điên.
Tôi đeo lại chiếc vòng:
"Lúc cưới thì muốn lừa tiền hồi môn, lúc ly hôn còn muốn giật vòng vàng. Anh mơ đẹp quá rồi đó!"
Nói rồi, tôi bỏ đi.
Sau đó, tôi mang chiếc vòng đến tiệm vàng bán lại, rồi quyên góp toàn bộ số tiền cho tổ chức từ thiện.
Người ta hay nói tình cảm lận đận thì sự nghiệp sẽ thuận lợi.
Cấp trên biết chuyện ồn ào trong lễ cưới của tôi, lập tức sắp xếp cho tôi quay lại làm việc – không cho nghỉ ngơi chút nào.
Việc thăng chức cũng được đưa vào kế hoạch.
Sau khi tôi ký thành công một hợp đồng lớn, chuyện thăng chức gần như chắc chắn.
Hôm đó cả nhóm ra ngoài ăn mừng.
Không ngờ lại gặp Tô Triết.
Anh ta đang làm bồi bàn ở nhà hàng đó.
Vì mang nhầm rượu mà bị sếp mắng té tát, còn bị yêu cầu bồi thường tổn thất.
Tô Triết cúi đầu rối rít xin lỗi, nhìn thảm hại vô cùng.
Thấy bộ dạng anh ta như vậy, tôi cũng thấy sảng khoái phần nào.
Anh ta vừa thấy tôi liền ánh lên vẻ mừng rỡ, nhưng tôi chỉ lạnh lùng bước qua, về phòng riêng.
Tôi để ý vài lần anh ta đứng ngoài phòng nhìn trộm vào.
Nghe nói công việc cũ của anh ta bị đuổi, còn phải bồi thường cho lãnh đạo.
Thêm chuyện mẹ anh ta gây sự ở khách sạn – tiền bồi thường không hề nhỏ.
Nên giờ càng rơi vào cảnh túng thiếu.
Xe cũng bán rồi, nhưng vẫn chưa đủ.
Tạm thời, không tìm được việc gì khá khẩm.
Anh ta vốn định làm lành với tôi, mong tôi đưa tiền giúp.
Ai ngờ tôi đã quyết tâm tuyệt giao.
Thậm chí còn mời luật sư – khiến 20 triệu tiền sính lễ trở thành... tiền bồi thường cho tôi.
Tính ra, giờ tôi là chủ nợ của anh ta luôn rồi.
Tôi tưởng từ đây, sẽ không còn liên quan gì nữa.
Nhưng ngay trước hôm tôi được thông báo thăng chức, tôi bị sếp gọi vào phòng.
Chị ấy mở một bài đăng cho tôi xem:
“Con gái ham tiền đòi tăng sính lễ, vì không được mua nhà trung tâm nên đòi ly hôn!”
Bài viết kể lể tôi đã bắt ép tăng sính lễ trong ngày cưới.
Vì nhà chồng không mua nhà trung tâm nên tôi dùng con để uy hiếp.
Lại còn tố tôi và gia đình đánh mẹ chồng khi họ tới nói chuyện.
Dưới bài có mấy tấm ảnh.
Một là ảnh Tô Triết chuyển tiền hôm cưới.
Hai là mẹ anh ta nằm viện, tay bó bột, trông rất đáng thương.
Cuối cùng là video Tô Triết khóc nức nở:
"Tôi chỉ muốn cô ấy quay về chăm sóc mẹ tôi một chút, không ngờ cô ấy lại đòi ly hôn."
"Tôi đã đưa hết tiền tích góp cho cô ấy, mong cô ấy chăm con chu đáo. Ai ngờ cô ấy lại bỏ con đi!"
Trông hắn chẳng khác nào một nạn nhân tội nghiệp.
Sếp nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó nói:
"Chuyện này, cô tự đi xử lý đi. Coi như là bài kiểm tra năng lực."
Tôi ngạc nhiên:
"Sếp... chị tin tôi sao?"
Chị ấy liếc tôi một cái:
"Không phải tin cô, mà là tôi không tin một người từng vì mang thai mà từ bỏ thăng chức lại có thể vì tiền làm mấy chuyện đó."
Ngay khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi rơi lã chã.
May mà tôi tỉnh ngộ không quá muộn.
Nếu Tô Triết và nhà anh ta muốn chơi chiêu...
Vậy thì tôi – sẽ đổ thêm dầu vào lửa cho cháy luôn một thể!