Chương 101: Vô Đề
“Lão Mễ, cảm ơn anh đến thăm tôi.”
Hai vị hiệu trưởng đồng bệnh tương liên, lúc này không còn gai mắt nhau, ngược lại xúm vào cảm khái học sinh hiện giờ càng lúc càng kỳ quái.
Đoàn người sơ tán, hai vợ chồng đang quỳ không biết nghe được gì mà dắt nhau đi, mấy người Cố Khanh cũng chuẩn bị rời khỏi.
“Bạn gì ơi, xin chờ chút.”
Mấy người Cố Khanh quay đầu lại.
Lại gặp mặt rồi, đúng là có duyên thật.
"Nam Nam Nam Nguyên?”
Bỗng nhìn thấy người bị hại trong sự kiện vừa rồi xuất hiện ở trước mắt, vài người đều kinh ngạc.
Cô gái này có phải là hơi vô tư quá không? Vừa rồi suýt bị người lấy dao chém mà bây giờ ngang nhiên đứng đây, không cần đi cục cảnh sát làm ghi chép sao?
Dường như nhìn ra ngạc nhiên trong mắt họ, Nam Nguyên nói:
“Chuyện vừa rồi không quan hệ đến tôi nhiều, tôi đã làm ghi chép trong phòng hiệu trưởng rồi.”
Nam Nguyên chỉ bị hoảng sợ, cô ấy vốn định gọi điện thoại báo cho cha mẹ biết, nhưng thấy Cố Khanh ở công trường, cô ấy quyết định sẽ gọi điện sau, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần hỏi.
Nam Nguyên nhìn về hướng Cố Khanh: “Bạn này, tôi có thể nói chuyện một mình với cậu được không?”
Nam Nguyên muốn tìm cô gái này lâu rồi, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được.
Từ lần trước bị Cố Khanh nhắc nhở một câu, Nam Nguyên tháo xâu chuỗi xuống, cô ấy phát hiện mình ngủ ngon hơn, tinh thần khá hơn nhiều.
Nam Nguyên đặc biệt chú ý việc này.
Cuối tuần trước Nam Nguyên cố ý về nhà, mới phát hiện thì không chỉ riêng cô ấy là đeo đồ mà chú Trịnh tặng, đồng hồ của cha, túi xách của mẹ cũng đều là đồ chú Trịnh tặng.
Bởi vì sau khi cha bị phá sản, trong nhà kinh doanh một quán cơm nhỏ, chú Trịnh đều lấy cớ tặng quà sinh nhật, tặng những món quà giá bình dân khiến cha mẹ sử dụng mà không có gánh nặng tâm lý.
Với quan hệ của nhà bọn họ và nhà chú Trịnh thì tặng đồng hồ, túi xách là bình thường. Nhưng vì xâu chuỗi đeo tay, Nam Nguyên ôm hoài nghi.
Thừa dịp cha mẹ không phát hiện, buổi tối Nam Nguyên lén lục túi xách của mẹ. Rõ ràng cô ấy không tìm được gì trong túi, nhưng khi chạm vào nó làm cô ấy cảm thấy rất khó chịu, giống như xâu chuỗi đeo tay vậy.
Phát hiện đó khiến Nam Nguyên thầm hoảng.
Chú Trịnh rốt cuộc tặng những thứ gì cho gia đình bọn họ?
Có nên nói cho cha mẹ không? Bọn họ sẽ tin tưởng chứ?
Nam Nguyên suy nghĩ cả đêm, hôm sau thấy cha vui vẻ gọi điện thoại cho chú Trịnh hôm nào cùng ăn cơm, cô ấy quyết định tạm thời không nói. Hiện tại nói thì không có chứng cứ, cha sẽ không tin.
Hôm sau, Nam Nguyên dùng tiền làm thuê của mình mua một túi xách, nói là tặng cho mẹ, nhõng nhẽo đòi bà phải dùng túi xách của cô, còn cái túi bị đào thải kia thì Nam Nguyên xin cho mình dùng, mang đi trường học.
Về đồng hồ của cha, bởi vì là anh em tốt tặng, cha Nam dù lúc ngủ cũng không cởi ra, Nam Nguyên chưa tìm được phương pháp giải quyết nào tốt.
Bởi vì có phát hiện này, Nam Nguyên càng muốn tìm được Cố Khanh đã nhắc nhở mình, muốn hỏi xâu chuỗi gỗ đàn đó rốt cuộc là cái gì? Chú Trịnh tặng thứ này rốt cuộc có tác dụng gì.
Không ngờ Nam Nguyên tìm gần trường học mấy ngày không gặp người, hôm nay suýt bị Trần Hiểu Hiểu đâm, sau đó nhìn thấy Cố Khanh ở cổng trường, cô ấy lập tức không suy nghĩ nhiều vội gọi đối phương lại.
Ngồi trong quán trà sữa ở đối diện đại học Truyền Thông, Cố Khanh và Nam Nguyên đều trầm mặc.
Xem Nam Nguyên dường như có việc gấp muốn tìm Cố Khanh, nhóm Hách Viện Viện nhớ tới bản lĩnh ‘đặc biệt’ của cô, nên đều hiểu chuyện nói bận việc đi trước.
Cố Khanh biết Nam Nguyên muốn hỏi cái gì, tóm lại là về xâu chuỗi gỗ đàn kia.
“Xin” Nam Nguyên mới nói một chữ.
Cố Khanh đã lên tiếng:
“Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì. Tôi chỉ biết nó không phải thứ tốt, có hại cho sức khỏe con người, cụ thể dùng làm cái gì, đến từ đâu thì tôi không biết."
Trong khoảng thời gian này, bởi vì lúc trước đánh boss nên công đức liên tục hội tụ vào người Cố Khanh, chẳng qua bởi vì chỉ là hỗ trợ nên cô không được hưởng nhiều, sách ngọc tạm thời vẫn chưa cung cấp tin tức khác.