Chương 202: Thu hết bí cảnh Thượng Cổ
Sáu tháng sau, Đông Hoang, trong một dãy núi ít người lui tới.
Ai mà có thể nghĩ tới, bên trong này lại ẩn giấu một bí cảnh Thượng Cổ!
Bên trong bí cảnh, được rải bởi dung nham nhiệt độ cực cao, toàn bộ bí cảnh trông như địa ngục.
Nhưng Tần Đình lại đi bộ rất nhàn nhã, không chút nào bị nhiệt độ cao ảnh hưởng.
Lúc này, bỗng nhiên bí cảnh chấn động, từ trong dung nham liệt diễm có một con Yêu thú Cự Hổ phóng ra!
Thân thể Yêu thú Cự Hổ cực kì to lớn, cơ hồ lớn bằng một ngọn núi nhỏ.
Trên dưới da thịt bên ngoài tựa như có Cầu Long vây quanh, cơ bắp lồi lên từng cục từng cục, nhục thể cực kì cường hoành, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía!
Toàn bộ Yêu thú Cự Hổ được bao phủ bởi liệt hỏa hừng hực, uy thế cực kì khủng bố!
Thậm chí không khí bên trong bí cảnh cũng bắt đầu chấn động!
Xem ra đây chính là yêu thú trấn thủ nơi này!
Sắc mặt Tần Đình không đổi, không hề bận tâm, chỉ là có vẻ lấy làm kỳ lạ.
Nơi đây không hổ là bí cảnh Thượng Cổ, yêu thú trấn thủ cũng cực kì cường đại.
Lấy uy thế của Yêu thú Cự Hổ này so sánh, chỉ sợ đến cả cường giả Thần Cung cũng không phải đối thủ của nó.
Trong mắt Yêu thú Cự Hổ hung quang bắn ra bốn phía, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Đình, người đang xâm lấn địa bàn của nó.
Bỗng nhiên Yêu thú Cự Hổ nhảy bổ về phía Tần Đình, miệng mở to cực đại, chừng mấy chục mẫu, muốn một ngụm đem Tần Đình nuốt vào!
Tần Đình mặt không biểu tình, tay nâng một chưởng, trong bàn tay có lôi trì dâng lên, lôi đình bắn ra, như là Viễn Cổ Lôi Thần!
Trong lôi trì có một tôn Lôi Thần đứng lên, càng lúc càng lớn, hóa thành Cự Nhân Lôi Thần cao mấy vạn trượng.
Toàn thân Cự Nhân Lôi Thần trải rộng lôi đình chi lực vô cùng cường hoành, một chưởng liền bóp yêu thú Cự Hổ trong tay, mặc cho yêu thú Cự Hổ giãy dụa cũng không xoay chuyển.
Bẹp bẹp!
Yêu thú Cự Hổ cảnh giới Thần Cung vậy mà bị bóp nát bét!
Một kích đánh chết yêu thú trấn thủ, Tần Đình mặt không biểu tình, thật giống như bóp chết một con côn trùng nhỏ, không để ý chút nào.
Yêu thú trấn thủ vừa chết, hư không bên trong bí cảnh vốn nóng nảy giờ đã yên tĩnh trở lại.
Thậm chí không khí vốn khô nóng cũng mát mẻ hơn một chút.
Tần Đình tiếp tục đi vào chỗ sâu nhất bên trong bí cảnh. Thật lâu sau, một rừng cây xuất hiện trước mắt Tần Đình.
Một biển lửa bùng lên trong rừng cây.
Ở trung tâm rừng cây, có một gốc Hỏa Diễm Chi Thụ.
Bên trên gốc Hỏa Diễm Chi Thụ này, lơ lửng một chiếc cổ cầm.
Cổ cầm kia tạo hình xưa cũ, phía trên hiện đầy đạo văn phức tạp, ẩn chứa uy năng làm cho người ta sợ hãi.
Tần Đình thu tay lại vung lên, cổ cầm liền rơi vào trong tay hắn.
Hắn nhẹ nhàng bắn ra, âm thanh cổ cầm vang lên, toàn bộ bí cảnh tràn ngập âm thanh sát phạt!
Xoẹt một tiếng!
Hư không bị âm thanh sát phạt kia cắt thành vô số lỗ lớn, có thể thấy được uy năng cực kì khủng bố!
Tần Đình nhướn mày lên, quán chú pháp lực vào trong cổ cầm.
Bỗng nhiên phượng ngâm hoàng minh!
Từ bên trong cổ cầm xông ra một hư ảnh Phượng Hoàng, mang theo lửa nóng hừng hực, phóng lên tận trời!
Hư ảnh Phượng Hoàng uy thế biến thiên, vô cùng kinh khủng, như là thần thú chân chính, toàn bộ bí cảnh cũng vì nó mà hơi rung động!
Tần Đình mỉm cười nhìn cổ cầm trong tay, trong lòng có chút hài lòng!
Tôn cổ cầm này xác thực bất phàm, uy lực mặc dù không so được với Thánh khí, nhưng cũng cách rất xa với Thiên giai pháp bảo, thậm chí so với sát phạt chí bảo còn mạnh hơn một bậc.
Tần Đình ma sát đạo văn cổ cầm, nhẹ giọng mỉm cười: "Gọi là Viêm Phượng Đạo Hoàng Cầm đi!"
Viêm Phượng Đạo Hoàng Cầm, cổ cầm trong tay cũng tựa hồ ra vẻ vui thích.
Biểu đạt sự hài lòng đối với danh xưng này.
Tần Đình thu Viêm Phượng Đạo Hoàng Cầm vào Thần Phủ. Sau khi bí cảnh Thượng Cổ
mất đi chí bảo liền trở nên không ổn định, bắt đầu sụp đổ.
Tần Đình bay ra khỏi bí cảnh, nhìn nơi này đang dần dần sụp đổ, trong lòng có mấy phần cảm thán.
Mấy tháng nay, Tần Đình đi khắp Đông Hoang, chính là vì tìm kiếm những bí cảnh Thượng Cổ này.
Mà những bí cảnh Thượng Cổ chính là tin tức mà Tần Đình moi được từ phía Dịch Thủy Hàn.
Đây cũng là bí cảnh Thượng Cổ cuối cùng.
Thu hoạch cũng cực kì phong phú.
Viêm Phượng Đạo Hoàng Cầm này cũng đã tiếp cận đến cấp bậc Thánh khí.
Mà ở bí cảnh Thượng Cổ khác cũng thu được thiên địa linh bảo nhiều vô số kể, Tần Đình thậm chí còn ở một sơn cốc tìm thấy một bộ kinh điển đương thời!
Còn có tâm pháp Hóa Thần, hơn nữa tâm pháp Thần Thông nhiều vô số kể.
Những thu hoạch ở bí cảnh Thượng Cổ này, có thể nói cũng không kém hơn thu hoạch của Tần Đình ở Cực Nhạc Thần Cung chút nào.
Tần Đình bỗng nghĩ đến, sau khi những bí cảnh Thượng Cổ này bị hắn tìm ra.
Khả năng vài vạn năm sau Đông Hoang cũng sẽ không có bí cảnh Thượng Cổ xuất thế.
Sau đó hắn lập tức lắc đầu, không nghĩ thêm gì nữa.
Về sau Đông Hoang có còn bí cảnh Thượng Cổ xuất thế hay không, Tần Đình cũng không quan tâm.
Dù sao, những tư nguyên này để hắn độc hưởng một mình, hiển nhiên đối với Tần Đình mà nói là một chuyện rất tốt. . . .