Chương 193
- Nữ nhân tới mười lăm mười sáu tuổi mới biến hóa lớn, hiện tại nàng mười tám nhiều nhất chỉ là thoáng thay đổi, nếu con không nhận ra được, chỉ có thể nói con đã quên người ta rồi.
- Mẹ, con sẽ không quên dáng vẻ của nàng.
Trong lòng Phạm Ninh cười khổ một tiếng, đứng lên nói:
- Con trở về phòng đọc sách đây.
- Đi đi!
Trương Tam nương buông kim chỉ xuống cười nói:
- Ta cũng phải mau đi xem muội muội của con, nhóc con ấy lúc ngủ rất thích đạp chăn.
Phạm Thiết Chu khuya mới về đến nhà, năm hết tết đến là lúc bùng phát rất nhiều thương bệnh, ngày nào y cũng trong tình trạng vắt kiệt sức lực.
Trương Tam Nương cởi áo khoác cho chồng, quan tâm hỏi:
- Hôm nay lại đến đâu khám bệnh sao?
Phạm Thiết Chu gật đầu:
- Phụ thân của La viên ngoại ở xã Hoành Đường không cẩn thận ngã gãy chân, tôi đi bó xương cho ông ấy, tuổi cao sức yếu rồi, nên trị thương rất vất vả.
- Vậy có tiện đi xem cho cha vợ chú ba không?
Trương Tam Nương hỏi tiếp.
- Vốn định đi, nhưng muộn quá nên thôi, haiz! Lục viên ngoại e không gắng được bao lâu nữa.
Cha vợ của Phạm Thiết Ngưu là Lục viên ngoại, 30 tết về ăn tất niên, uống say bất cẩn trượt chân rơi xuống cái ao ven đường. Ngày hôm sau lâm bệnh, cứu chữa hơn chục ngày vẫn không hề thuyên giảm, ngược lại còn nặng hơn.
Trương Tam Nương hoảng hốt:
- Nghiêm trọng đến vậy sao?
- Sáng nay tôi nghe Mã y sư nói, mười ngày trước Lục viên ngoại bắt đầu ho ra máu, hôm qua còn thổ huyết, có lẽ phổi hư hỏng nặng rồi.
Phạm Thiết Chu cũng là thầy lang, y hiểu rất rõ phổi gặp vấn đề có tác hại thế nào với bệnh nhân.
- Không phải là thương hàn chứ?
- Chắc là không, không bị truyền nhiễm, nhưng đã nôn ra máu, Mã y sư đã bảo Lục gia chuẩn bị hậu sự rồi.
Phạm Thiết Chu thở dài, y tất nhiên biết Lục viên ngoại chết sẽ ảnh hưởng ra sao tới chú ba. Lục viên ngoại mà bệnh chết, thì gia sản khổng lồ của ông sao có thể không bị người ta nhòm ngó?
Nghĩ đến chuyện này, Phạm Thiết Chu cảm thấy phiền muộn, y khoát tay:
- Thôi không nói chuyện lão tam nữa, Ninh nhi đâu?
- Chắc là ngủ rồi! Cũng muộn rồi mà.
- Vậy thì thôi, hôm nay Chu viên ngoại vừa hỏi tôi muốn Ninh nhi dạy kèm cho con trai ông ấy, bà đã nói qua với nó chưa?
Trương Tam Nương lắc lắc đầu:
- Tôi và Ninh nhi bàn chuyện này rồi, nó nói năm nay phải tham gia khoa cử, không có thời gian dạy học, nó khuyên có thể ghi danh vào Diên Anh học đường làm thượng xá sinh dự bị.
- Vậy được! Ngày mai tôi sẽ nói với Chu viên ngoại, là không còn cách nào.
Phạm Thiết Chu lại vào ngắm con gái một chút, mới yên tâm nghỉ ngơi.
***
Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh tỉnh giấc bởi tiếng chim hót líu lo.
Hắn ở trắc viện, chiếm một mẫu đất, có một vườn hoa nhỏ và mười mấy gian phòng, trước mắt chỉ có mình hắn ở, vô cùng trống trải.
Hai năm nay phần lớn thời gian Phạm Ninh đều ở Huyện học, chỉ có những ngày nghỉ lễ lớn hắn mới về nhà, ngày thường ở đây đóng cửa.
Lúc này, trong phủ vang lên tiếng gọi lanh lảnh của tiểu nha hoàn A Đào.
- Công tử, đại nương gọi ngài ăn điểm tâm sáng!
A Đào là em gái của A Mai, vì A Mai hầu hạ ở Phạm gia được đối xử rất tốt, công việc cũng nhàn hạ, nên cha mẹ A Mai bèn gửi gắm cả con gái nhỏ của mình đến Phạm gia làm người hầu, chủ yếu làm những việc như giặt tã cho em gái Phạm Ninh, dọn phòng...
Thời Bắc Tống, làm người hầu trong nhà quan lại ở kinh thành, mỗi tháng trung bình được ba quan tiền, tương đương mỗi ngày khoảng trăm văn tiền.
Nhà bình thường sẽ thấp hơn một chút, mỗi ngày khoảng tám mươi văn tiền.
Bình Giang phủ còn thấp hơn, a hoàn các nhà giàu quyền quý ở mỗi huyện thành mỗi ngày nhận được khoảng bảy mươi văn tiền, các xã trấn thì năm mươi văn, còn dưới quê thì chỉ có ba mươi văn.
Trương Tam Nương đối xử rất tốt đối với người hầu kẻ hạ, trả tiền công như ở Mộc Đổ trấn, không những được ăn ở cùng với chủ, mà mỗi năm còn được tặng hai bộ quần áo mới.
Nên rất nhiều người muốn đưa con gái vào làm trong nhà Phạm gia, nhưng đã đủ người rồi.
Nhà Phạm Ninh còn một vú già gọi là La tẩu, người cùng thôn, bà lo giặt giũ cơm nước hằng ngày cho ông bà nội Phạm Ninh, buổi tối thì về chăm sóc con cái.
Phạm Ninh vào trong phòng, A Đào mang nước rửa mặt đến cho hắn, cười nói:
- Đại nương bảo tiểu nữ chải đầu cho công tử!
Hai tiểu nha đầu nhà hắn chỉ hơn kém nhau một tuổi, trông rất giống nhau, làn da đều trắng nõn, đôi mắt hàng mi tựa tranh vẽ, thanh tú động lòng người, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược.
A Mai dịu dàng ít nói, phải mất một năm mới dám nói chuyện với Phạm Ninh, còn muội muội A Đào hướng ngoại vui vẻ, ngày đầu tiên Phạm Ninh về nhà, cô bé đã bắt chuyện cười đùa với Phạm Ninh rồi.
Phạm Ninh rửa mặt xong, thì ngồi xuống buông lọn tóc ra, A Đào vừa chải đầu cho hắn, vừa ấm ức kể:
- Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, đại nương cho chị em tiểu nữ nghỉ về nhà, nhưng cha mẹ không chịu, nói về nhà cũng chỉ ăn không ngồi rồi, chi bằng ở lại kiếm thêm chút tiền.
Phạm Ninh cũng biết, cứ đến ba ngày lễ lớn là giao thừa, Tết Nguyên Đán và Nguyên Tiêu, người hầu đều được nghỉ về nhà đoàn tụ với gia đình, chủ nhà vẫn trả công như bình thường.
Đương nhiên, chủ nhà cũng có quyền không cho người làm về, nhưng phải trả công gấp đôi những ngày này.
Cha mẹ A Mai và A Đào không cho họ về nhà, chắc là vì như vậy.
Phạm Ninh cười hỏi:
- Nghe nói nhà muội có rất nhiều chị em?
- Nhà tiểu nữ có năm chị em! Tiểu nữ là thứ tư, tỷ tỷ là thứ ba, bên dưới vẫn còn một muội muội bảy tuổi nữa.
- Cha bọn muội khao khát sinh con trai, nhưng năm nay sinh ra một công chúa, năm sau lại một công chúa, năm sau nữa tiếp tục một công chúa, liền tù tì năm công chúa.
- Cha tiểu nữ cứ đến Tết là lại trút giận lên bọn muội, rượu vào là lại than khóc mai này không có người hương hỏa, có lỗi với tổ tiên, mẫu thân cả ngày chỉ thở dài, bọn muội từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt cha mà sống.
Tiểu Đào ăn nói lanh lợi, kể chuyện rất sinh động, Phạm Ninh lại cười hỏi:
- Vậy đại tỷ của muội xuất giá chưa?
- Nói đến đại tỷ xuất giá, chị em tiểu nữ tức anh ách, rõ ràng đại tỷ và Thủy Căn ca là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình đầu ý hợp, cha tiểu nữ chê nhà Thủy Căn ca nghèo, nhất quyết bắt đại tỷ phải gả vào trong thành.
A Đào vừa nói vừa hậm hực, cào mạnh lược bí trên đầu Phạm Ninh, Phạm Ninh đau xuýt xoa nói:
- A Đào, muội muốn trút giận cũng đừng cạo đầu ta thế chứ?
A Đào hoảng hốt vội vàng xin lỗi:
- Công tử, tiểu nữ không cố ý, ngài đừng giận!
Phạm Ninh huơ tay:
- A Đào, ta bày cho đại tỷ muội một cách! Để cô ấy được như ý muốn.
- Công tử, ngài có cách gì hay sao?
A Đào biết Phạm Ninh là quán quân cuộc thi thần đồng, là tú tài đọc sách ở Huyện học, còn hiểu biết hơn các tiên sinh dạy học trong thôn, nghe hắn bày cách cho đại tỷ mình, nàng chợt dấy lên chút hi vọng.
Phạm Ninh mỉm cười:
- Ta cho đại tỷ muội hai cách, đầu tiêên là cùng tình lang bỏ trốn, sinh con xong thì quay về, gạo đã nấu thành cơm, cha muội cũng hết cách.