Chương 198
....
Lúc này, Phạm Thiết Ngưu mang theo vợ con về lại thôn, lo việc tang sự của nhạc phụ.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, người Lục gia cũng không vì phán quyết của Huyện lệnh mà căm thù bọn họ, ngược lại thay đổi sắc mặt, đối với bọn họ tìm mọi cách lấy lòng, tiếp tục xử lý tang sự cho Lục A Điền, còn khen Phạm Thiết Ngưu là người thành thật, làm tốt việc quản gia.
Con người luôn thích ứng với tình hình thực tế, một nhà Phạm Thiết Ngưu kế thừa tài sản của nhạc phụ, bọn họ cũng tiếp tục trở thành địa chủ xã Hoành Đường. Lục gia tộc đối với bọn họ nịnh bợ hơn là tất nhiên.
Thời gian nghỉ Tết Nguyên Tiêu cũng nhanh chóng đi qua, Phạm Ninh lại quay về huyện học, tiếp tục học năm học cuối cùng.
Trưa này, nhà ăn thượng xá sinh vô cùng náo nhiệt. Phạm Ninh bưng mâm thức ăn đến góc đông bắc ngồi xuống.
Đối diện với hắn là hai huynh đệ Minh Nhân và Minh Lễ. Hai người này vừa ăn cơm, vừa xì xào bàn tán, đoán chừng đang thảo luận việc buôn bán gì đó.
Hai huynh đệ này ở nơi nào cũng nổi tiếng. Ở huyện học hầu như mọi người đều biết bọn họ, không riêng gì tướng mạo giống nhau như đúc, hơn nữa bọn họ luôn nghĩ đến kinh doanh.
Năm trước trường Thái Học ở kinh thành có lưu hành một quyển sách mới là "Kinh dịch tân giải", ở nơi này lưu hành một tháng sau mới đến phủ học. Ở phủ học cũng nhanh chóng bùng lên phong trào, nhưng sách này ở Bình Giang phủ rất khó mua.
Hai anh em nhà này đánh hơi được mấu chốt kinh doanh, lập tức ở một nhà in ấn ở Ngô huyện in hơn bốn nghìn sách. Ở ba huyện Ngô huyện, Côn Sơn và Ngô Giang, bán ở học đường vô cùng đắt đỏ.
Đến khi bản chính xuất hiện, thì các học sinh ở ba huyện Ngô huyện, Côn Sơn và Ngô Giang đều đã có một quyển.
Kinh doanh sách này, huynh đệ bọn họ lời hơn ba trăm quan tiền, đây chỉ là một ví dụ.
Hai năm qua, bọn họ lợi dụng đủ mọi thủ đoạn kiếm tiền. Mang đề thi của bốn giáo thụ thủ tọa mấy năm qua in thành sách. Tổ chức chuyến du lịch cho các học sinh huyện học đến các xã, thị trấn.....
Giáo thụ Trương Nhược Anh chủ kiến tiến bộ, chỉ cần hai người này không gây ảnh hưởng đến trật tự dạy học, trên cơ bản đối với việc bọn họ làm đều mắt nhắm mắt mở.
Hai tên to gan này, trong thời gian hai năm ngắn ngủi mỗi người đều tích được một ngàn quan tiền.
Đương nhiên, điều có được thì cũng có điều mất đi, bài vở học tập thì không xong, mỗi cuộc thi đều đứng gần chót. Vài lần Phạm Ninh cảnh cáo bọn họ nhưng không hiệu quả, cũng lười phải quản việc học hành của hai người này.
Lúc này, Đổng Khôn, Lận Hoằng, Lý Đại Thọ cùng Lục Hữu Vi mang thức ăn đến. Cùng với Tô Lượng và Đoàn Du chín người bọn họ được huyện học gọi là "Cửu Nhân Đảng".
Không riêng gì ăn cơm ngồi cùng nhau, phàm huyện học có hoạt động gì chín người gần như đều ngồi một chỗ, tên nhỏ tuổi nhất Phạm Ninh cầm đầu.
Tô Lượng và Đoàn Du cũng mang thức ăn đến, Tô Lượng ngồi đối diện Phạm Ninh, cười nói:
- Tin tức mới nhất, mọi người có nghe gì chưa?
Mọi người vội vàng chồm đến:
- Tin tức gì?
Tô Lượng nhìn xung quanh, cười thần bí nói:
- Chính là chuyện du học mà mọi người quan tâm, ngày mai bắt đầu xin, mọi người có muốn đăng kí đi đâu chưa?
Du học là truyền thống của văn nhân, là môn bắt buộc của học sinh. Đi ngàn dặm đường, đọc vạn quyển sách, các học đường giao lưu học tập với nhau rất phổ biến.
Hơn nữa, lúc này là giai đoạn giữa Tống triều, kinh tế, xã hội phát triển khá ổn định. Dân chúng Giang Nam lại giàu có, trị an vô cùng tốt.
Du học được huyện học xem như môn học bắt buộc.
Học sinh huyện học Ngô huyện bình thường đều thực hiện trước khi bước vào thượng xá sinh, thời gian khoảng một tháng.
Học sinh có thể tự mình liên hệ với học đường ở Giang Nam, nếu không liên lạc được sẽ do huyện học sắp xếp.
Mỗi một học sinh đều trải qua thời gian du học, gần nhất cũng phải Ngô Giang hoặc Côn Sơn và những nơi khác. Đây là điều kiện tất yếu để học sinh huyện học tham gia kì thi Giải.
- Phạm Ninh, chúng ta đi Thường Châu đi.
Lận Hoằng cười đề nghị:
- Tam thúc ta ở huyện Vũ Tiến làm huyện thừa, có thể an bài cho chúng ta đến huyện học Vũ Tiến học một tháng.
Lận Hoằng và Đổng Khôn đều là con cháu quan lại, mọi người đều biết. Phụ thân Lận Hoằng giữ chức vị trong triều, thân phận của Đổng Khôn càng không đơn giản. Đại bá của cậu ta Đổng Tiềm làm Tri phủ Bình Giang, phụ thân làm quan triều đình, mở cửa hàng sách là Nhị bá cậu ta Đổng viên ngoại.
Đổng Khôn cũng cười nói:
- Nếu muốn đi Giang Ninh, ta cũng có thể sắp xếp.
Phạm Ninh không vội tỏ thái độ, hắn vừa ăn vừa suy nghĩ, Đoàn Du bên cạnh cười hỏi:
- Phạm Ninh, huynh nghĩ tới muốn đi đâu chưa?
Phạm Ninh cười cười:
- Ta muốn đến Minh Châu, Ngân huyện.
Vương An Thạch ở Ngân huyện làm Huyện lệnh, năm trước ông ta viết thư cho Phạm Ninh, hai lần mời Phạm Ninh đến Ngân huyện, nhưng Phạm Ninh chưa có thời gian.
Lợi dụng lần du học này, hắn muốn đến Ngân huyện, điều này cũng không tệ.
Lục Hữu Vi kinh ngạc hỏi:
- Minh Châu Ngân huyện ở gần biển, sư huynh có người quen bên đó sao?
Phạm Ninh gật đầu:
- Ta có biết Biên huyện lệnh, năm trước ông ấy có mời ta đến Ngân huyện.
Hắn nhìn mọi người cười nói:
- Nếu các huynh muốn đi nơi khác có thể tự mình lựa chọn.
Lý Đại Thọ là người đầu tiên tỏ rõ thái độ:
- Ta không có nơi để đi, đương nhiên ta đi cùng sư huynh.
- Ta cũng đi Ngân huyện.
Lục Hữu Vi cũng nói.
Minh Nhân húc cùi chỏ Minh Lễ nói:
- Ngươi nói Ngân huyện bên kia có thể kinh doanh hải sản không?
- Nghe nói ở đó có nhiều ngọc trai, chúng ta có thể bán cho hiệu thuốc.
Minh Lễ suy nghĩ bổ sung.
Phạm Ninh tức giận liếc mắt nhìn hai người bọn họ, lại hỏi Tô Lượng và Đoàn Du:
- Các huynh thì sao? Có muốn đến Ngân huyện không?
Tô Lượng gật đầu:
- Ta không có vấn đề gì, nơi nào cũng được.
Đoàn Du có chút khó khăn:
- Năm trước cha ta đã liên hệ huyện học Vô Tích, để ta hỏi xem có thể không đi được không.
- Việc này không cần miễn cưỡng, quả thật Vô Tích cũng rất tốt.
Phạm Ninh cười cười, hắn lại nhìn Lận Hoằng và Đổng Khôn, hai người đã sớm có tính toán, Lận Hoằng cười khổ nói:
- Vốn ta muốn đến huyện Vũ Tiến Thường Châu, nếu sư huynh muốn đến Minh Châu, đương nhiên chúng ta cùng đi.
Chín người có tám người muốn đi Ngân huyện, mọi người khuyên Đoàn Du cùng đi. Đương nhiên Đoàn Du cũng muốn đi Ngân huyện, một mình đi huyện Vô Tích, ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Y cắn môi dưới nói:
- Được rồi, để ta về nói với phụ thân, không đi huyện Vô Tích nữa.
Phạm Ninh mừng rỡ:
- Cứ như vậy nhé, ngày mai đợi tin tức của tiểu Đoàn, nếu tiểu Đoàn có thể đi vậy chín người chúng ta cùng đi Minh Châu.
Buổi chiều ngày kế tiếp, Phạm Ninh gặp giáo thụ thủ tọa thư viện Lộc Minh - Triệu Tu Văn để trình xin du học.
Triệu Tu Văn nhìn thư xin, mày thoáng nhíu lại:
- Thế nào? Đến Ngân huyện, còn tận chín người?
Phạm Ninh gãi đầu cười nói:
- Ngân huyện không được sao?
- Đương nhiên có thể, chỉ có điều....
Triệu Tu Văn thấy có chút khó khăn, quy định huyện học không cho phép học sinh kết bè, kết đảng.