Chương 199
Tuy rằng những học sinh trong trường gọi bọn họ là "Cửu Nhân Đảng", ông cũng biết đây chỉ là tên gọi mà thôi.
Mặc dù như thế nhưng Triệu Tu Văn cảm thấy bản thân cần phải nhắc nhở Phạm Ninh một chút.
- Phạm Ninh, trò hẳn biết rõ quy định của trường học chúng ta.
- Học trò biết, nội quy trường học luôn là môn học ngoại khóa của học trò.
Tuy Triệu Tu Văn nói khá khéo léo nhưng Phạm Ninh hiểu rõ ông ấy muốn nói gì.
Hắn cà lơ phất phơ nhìn Triệu Tu Văn cười nói:
- Chúng trò cũng không kéo bè kéo phái để đánh nhau, cũng không dựng ngọn cờ Cửu Nhân Đảng trên mái nhà.
- Minh Nhân, Minh Lễ thích buôn bán, những người khác không được cho một đồng nào. Quan hệ của bọn học trò tương đối khá, thường xuyên ngồi ăn cùng nhau mà thôi, viện chủ không cần khẩn trương như vậy.
- Ta chỉ muốn nhắc nhở trò.
Triệu Tu Văn ký tên trên giấy rồi đưa cho Phạm Ninh nói:
- Cảnh cáo các trò, nếu chín người các trò ở bên ngoài gây chuyện, ta không thể nào bảo vệ được.
- Sao có thể chứ? Chỉ là ra ngoài du sơn ngoạn thủy một tháng thôi, có thể gây ra chuyện gì?
Phạm Ninh đùa cợt nhận thư, hướng Triệu Tu Văn hành lễ cáo từ, nhanh chóng xoay người rời đi.
Xa xa nghe Triệu Tu Văn giận dữ mắng mỏ:
- Cái gì mà du sơn ngoạn thủy, các ngươi là đi du học đó.
.....
Tuy rằng mang tiếng là du học nhưng trong mắt các học sinh chính là du sơn ngoạn thủy, mỗi học sinh đều hưng trí bừng bừng, tràn đầy chờ mong.
Mọi người nhanh chóng vạch kế hoạch, quyết định đi đường thủy đến Minh Châu. Nhà Lý Đại Thọ chuyên vận chuyển hàng hóa, phụ thân y chủ động an bài cho bọn họ một con thuyền có thể chở hai mươi người.
Kỳ thật Phạm Ninh cũng muốn đi đường biển, ngồi thuyền từ Lâu Giang đi Côn Sơn huyện, từ nơi đó đến Trường Giang, lại từ đường biển đi Minh Châu.
Nhưng nghĩ đến thân thể yếu ớt của Lục Hữu Vi và Đoàn Du, chỉ sợ bọn họ không chịu được nên Phạm Ninh quyết định đi đường sông.
Cuối tháng một, không khí Giang Nam vẫn còn khá lạnh lẽo.
Mọi người ngồi trong khoang thuyền chơi bài nói chuyện phiếm. Chơi bài là đề nghị của hai huynh đệ Minh Nhân, Minh Lễ. Bọn họ chơi đấu hoa khôi, có điểm giống với cách chơi blackjack ngày nay, dùng bài chia ra, mỗi người ba lá, so lớn nhỏ, lấy chín điểm là điểm cao nhất.
Đơn giản, dễ hiểu, thử vận may, thắng thua nhanh chóng biết được, chơi nhỏ. Thua ít thì mấy văn, tối đa chín văn, người thắng cuối cùng mời mọi người ăn cơm.
Loại thi đấu hoa khôi này cực kỳ thịnh hành trong dân gian Đại Tống. Già trẻ bé con, dù trong huyện học cũng rất thích chơi trò này.
Những người bạn thì ngồi cùng một chỗ, hô to gọi nhỏ, còn Phạm Ninh lại lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông.
Mùa đông, phong cảnh khá đơn điệu, một đường xuôi nam chỉ có một màu hiu quạnh u ám, cây cối trụi lá. Cây cối trên bờ còn đọng lại khá nhiều tuyết, quần áo người đi đường mặc rất dày, nông thôn ở Thiết Đô và Ngô huyện không khác nhau là mấy.
Thật ra, Phạm Ninh cũng không thật sự thưởng thức phong cảnh. Đầu óc hắn nghĩ đến một vài tin tức Vương An Thạch từng nói. Hai năm qua, y ở Ngân huyện áp dụng cải cách, nhưng cải cách cũng không được thuận lợi.
Theo như trong thư viết, Phạm Ninh có thể cảm nhận được sự đau khổ trong lòng Vương An Thạch, hy vọng hắn có thể giúp y thoát khỏi vũng bùn cải cách.
Cụ thể cải cách thế nào, trong thư Vương An Thạch không nói rõ.
Có thể nói, sau khi Vương An Thạch đồng ý đề nghị của hắn mới quyết định cải cách ở Ngân huyện.
Cải cách, nói thì nhẹ nhàng nhưng một khi đụng đến lợi ích quyền lợi giai cấp, đều dẫn đến phản ứng ngược.
Ngân huyện tuy nhỏ, nhưng tổ chức khá tốt. Lấy thân phận Huyện lệnh thực hiện cải cách ở Ngân huyện, và lấy thân phận tể tướng để cải cách thiên hạ, thực tế khó khăn cũng gần như nhau.
Đến một mức độ nào đó, Phạm Ninh hy vọng Vương An Thạch cải cách thất bại. Lúc này mới làm y lãnh hội được việc cải cách gian nan thế nào.
Đây cũng là nguyên nhân hai lần trước Vương An Thạch viết thư cho hắn cầu viện, hắn không đi. Nhưng hắn cũng phải đến, dù sao hắn cũng đã đồng ý với Vương An Thạch.
- Ôi, còn đang ngắm cảnh à.
Tô Lượng mặc chiếc áo màu lục ngồi đối diện hắn, cười hì hì. Động tác nhanh nhẹn như con châu chấu cỡ lớn.
- Thua sạch rồi hả?
Phạm Ninh quay đầu nhìn thoáng qua những người bạn, cười tủm tỉm hỏi.
- Thua ba mươi văn tiền, Lục Hữu Vi thật may mắn.
- Phạm Ninh, huynh có tâm sự hả?
Tô Lượng nhìn Phạm Ninh, cẩn thận hỏi.
Bọn họ ở cùng ký túc xá đã hai năm, tính tình của nhau đều hiểu rõ. Mọi người tụ lại một chỗ vui vẻ, còn Phạm Ninh chỉ ngồi nơi này ngắm cảnh, đây không phải phong cách của hắn.
- Cũng không phải tâm sự gì, chỉ đang nghĩ đến việc thi cử thôi.
Phạm Ninh cười cười nói.
- Huynh nói đến khoa cử, làm ta nghĩ đến một chuyện.
Tô Lượng vỗ đầu mình cười nói:
- Kì thi chọn đồng tử của huyện Côn Sơn kết thúc ngày hôm qua, tuyển ra mười huyện sĩ, nghe nói mỗi người đều lợi hại, vượt qua kỷ lục trước đó.
- Nghe nói bọn họ thi thực hành thử nghiệm?
Phạm Ninh hiếu kỳ hỏi.
Tô Lượng gật đầu:
- Ta có người thân, lớn hơn ta một tuổi, huynh ấy cũng tham gia thi Côn Sơn huyện. Chỉ cần bọn họ thích đều có thể tham gia ghi danh thi. Nghe nói tổng cộng có một ngàn hai trăm người tham gia cuộc thi, chia làm hai vòng thi. Cuối cùng từ một ngàn hai trăm người thi chọn ra mười huyện sĩ.
- Kỳ thật cũng không khác gì chúng ta, chỉ là chúng ta trước hai năm.
- Ngô Giang huyện thi cùng lúc với chúng ta, bọn họ cũng lấy ra mười người. Nghe nói được đưa đến nơi nào đó kín đáo huấn luyện hai năm. So ra chẳng khác nào chăn dê, nhưng chúng ta còn được đi du học.
- Không đi du học, không hiểu biết về kế hoạch dân sinh, làm thế nào đối phó khoa thi cử?
Phạm Ninh uống một ngụm trà, lắc đầu cười nói:
- Phương pháp của Ngô Giang huyện ta cảm thấy chưa chắc khả thi. Lần trước bọn họ cũng chỉ có một người khảo trúng kì thi Giải đồng tử, cũng không phải cao siêu gì lắm?
- Lão huynh, đó là bởi vì Trường Châu huyện lợi hại. Triều đình chỉ cho Bình Giang phủ năm danh ngạch thi Giải, Trường Châu huyện bốn, Ngô huyện chúng ta không ai được trúng cả. Côn Sơn huyện và Thường Thục huyện không có ai, Ngô giang huyện có một người đạt là không tệ rồi.
Tô Lượng thở dài một hơi:
- Ta không biết là tốt hay xấu, nếu thi không đậu thì phải đợi ba năm nữa.
Phạm Ninh vỗ vỗ cánh tay y an ủi:
- Còn hơn nửa năm, không cần nghĩ quá nhiều. Chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức là được, cho dù có đợi ba năm cũng mới mười lăm mười sáu tuổi. Thực tế chúng ta so với nhiều người có nhiều hơn một cơ hội.
- Huynh nói đúng.
Tô Lượng trầm mặc chốc lát nói:
- Lần thi đồng tử này thật ra cũng là lợi nhuận của chúng ta, không thi đậu cũng không gánh nặng gì.
Tuy nói vậy, nhưng Tô Lượng vẫn không kìm được thở dài.
.....
Thuyền chở khách vận chuyển bằng đường thủy sau ba ngày rốt cuộc cũng đến huyện Tiền Đường, Hàng Châu.
Con thuyền phải ở huyện Tiền Đường bổ sung cấp dưỡng, cũng nghỉ ngơi một ngày, mọi người xuống thuyền, quyết định đi Tây Hồ du ngoạn.