Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 200

Chương 200


Phạm Ninh không đi cùng bọn họ, hắn muốn đi thăm Bao Chửng.
Năm trước Bao Chửng hai lần tuần tra Bình Giang Phủ, có gặp Phạm Ninh một lần. Đầu năm hắn lại nhận được thư của Bao Chửng, có lẽ qua mấy tháng nữa ông ấy sẽ quay lại kinh thành.
Bao Chửng mời hắn đến huyện Tiền Đường một chuyến, lần này bọn họ đi ngang qua huyện Tiền Đường, không đi thăm Bao Chửng thì thật không phải đạo.
Huyện Tiền Đường là đô thành của Tiền thị Ngô Việt quốc, quy mô thành trì rất lớn, kinh tế phồn vinh, nhân khẩu đông đúc. Nhiều cơ sở đường bộ nằm ở lộ Lưỡng Chiết.
Ty quan nha của Chuyển Vận Sứ phụ trách vận chuyển, phân phối vật tư lương thảo. Thuế phú lương thảo của châu huyện đều do quan phủ địa phương trưng thu, sau đó giao cho Chuyển Vận Thự.
Hoặc được lưu giữ ở thương khố Chuyển Vận Ty, hoặc vận chuyển đến kinh thành.
Hàng năm quan phủ địa phương dự toán kinh phí, đợi triều đình phê chuẩn. Chuyển Vận Ty sẽ gửi xuống quan địa phương, ở ý nghĩa nào đó Chuyển Vận Ty nắm giữ quyền lớn về tài chính.
Ty quan nha của Chuyển Vận Sứ Lưỡng Chiết Lộ cách Tây Hồ không xa. Phạm Ninh mướn một chiếc xe bò, nhanh chóng đi đến đó.
Cách ty nha một đoạn, liền thấy vô số dân chúng quỳ trên mặt đất kêu oan.
Điều này khiến cho Phạm Ninh hơi ngẩn cả người. Hắn đến Đại Tống đã qua năm thứ ba, lần đầu tiên hắn thấy dân chúng đứng trước cửa kêu oan.
Hơn nữa lại quỳ trước nha môn Chuyển Vận Sứ, thật sự làm cho người khác không hiểu nổi.
Có oan tình tìm huyện nha, huyện nha bất công tìm châu nha hoặc phủ nha. Nếu vẫn còn thấy bất công, có thể cáo trạng lên Đề Hình Ty, có thế nào cũng không tới phiên nha môn.
Nếu nhất định phải miễn cưỡng, thì chỉ có việc vận hành thuyền mới khiến oan ức cho dân chúng. Thuyền quan vận chuyển không đủ, đôi khi trưng dụng thuyền dân, sau đó tính tiền.
Lúc này bắt đầu phát sinh mâu thuẫn.
- Thanh thiên Đại lão gia, xin làm chủ cho tiểu dân.
Một đám dân chúng quỳ gối trước cửa lớn, đau buồn khóc lớn:
- Quan phủ ép người quá đáng, chúng ta sống không nổi nữa.
Phạm Ninh càng thêm hoang mang, dường như không phải mấy nhà thuyền cáo trạng. Hơn nữa, Bao Chửng còn chưa đảm nhiệm chức ở phủ Khai Phong, còn chưa được mệnh danh "Bao Thanh Thiên". Trên triều đình ông ấy rất can đảm tranh chấp cùng quan lại nhà quyền quý, cương trực, nhưng vẫn chưa có tên tuổi.
Lúc này cửa Chuyển Vận Ty mở ra, chỉ thấy vẻ mặt Bao Chửng âm trầm từ cửa lớn đ
Trên mặt Bao Chửng không một chút kinh ngạc nào, dường như đã sớm biết chân tướng.
Ông hướng về phía mọi người chắp tay nói:
- Ta không biết ai bảo các ngươi tìm đến Chuyển Vận Sứ Ty để kiện cáo nhưng các chức quan của Đại Tống đều được phân công rõ ràng, Chuyển Vận Sứ Ty chỉ phụ trách việc phân phối lương thảo, vật tư, không có quyền tham gia vào thẩm án ở địa phương, ta cũng không thể vượt quyền của mình được.
- Đương nhiên ta cũng có thể thay các ngươi chuyển cáo trạng giao cho Đề Hình Ty.
Bách tính ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng Bao đại nhân trả lời ngoài dự liệu của bọn họ, họ chỉ là dân đen sao hiểu được sự phân cấp của triều đình.
Dân chúng lại nài nỉ:
- Chúng con biết đại nhân là một vị quan chính trực, khẩn cầu đại nhân thay mọi người giải oan!
Lúc này Phạm Ninh chợt nhớ tới Bao Chửng còn có chức vụ Giám Sát Ngự Sử, ông thật ra có thể nhận vụ án này nhưng vẫn cố tình cự tuyệt.
Là vì bản án liên quan tới Vương An Thạch sao?
Phạm Ninh đột nhiên cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như vậy.
Mặc kệ dân chúng cầu khẩn đến thế nào, Bao Chửng vẫn không chấp nhận, không còn cách nào khác bọn họ đành gửi lại một phần cáo trạng cho Bao đại nhân, tự mình đi đến Đề Hình Ty để kiện.
Đợi người dân đi một lúc, Bao Chửng lúc này mới quay đầu về phía Phạm Ninh cười:
- Để cháu đợi lâu rồi!
…..
Trong phòng, một tiểu đồng mang lên cho họ một bình trà nóng.
Bao Chửng rót cho Phạm Ninh một chén:
- Cháu nghĩ thế nào khi đến huyện Tiền Đường? Ý ta là lúc này không giống như đang được nghỉ ngơi.
Phạm Ninh khẽ khom người nói:
- Cháu cùng mấy người bạn đi du học ở Ngân huyện, đi ngang qua huyện Tiền Đường nên đặc biệt muốn qua thăm đại nhân một chút.
Chuyện vừa xảy ra ngoài nha môn khiên trong lòng Phạm Ninh có chút nặng nề, không còn thoải mái với Bao Chửng nữa.
Hắn trầm ngâm một chút hỏi:
- Dường như Vương An Thạch có chút phiền phức?
Bao Chửng cười:
- Những bách tính cháu thấy kia, thật ra đó là nhóm thứ tư tới tìm ta cáo trạng, đều là vì nguyên nhân nói Vương An Thạch hại dân. Nhưng vấn đề ở đây là sao họ lại tới tìm ta?
- Không sai, ta còn có chức vị Giám Sát Ngự Sử, có thể điều tra chuyện này, nhưng điều ta quan tâm chính là kẻ nào đứng đằng sau sai khiến họ tới tìm ta cáo trạng?
Phạm Ninh nhấp một hớp trà nóng:
- Cháu tin hẳn đại nhân đã phái người điều tra rồi, không phải sao?
Bao Chửng gật đầu:
- Cháu nói không sai, quả thật ta đã phái người đi Ngân huyện xem xét, thực tế tình hình khá phức tạp, không thể một lời nói hết được.
- Đại nhân có thể nói đơn giản không?
Phạm Ninh lại uống thêm một hớp trà, ánh mắt trùng xuống, nhìn mặt bàn, ông nói qua loa, không thể che giấu sự lo lắng trong lòng.
Lúc trước hắn hi vọng Vương An Thạch thất bại trong cải cách ở Ngân huyện để y ý thức được việc cải cách rất khó khăn.
Nhưng hiện tại Phạm Ninh lại lo lắng chuyện Vương An Thạch thất bại trong cải cách sẽ làm mất đi lòng tin trong bách tính, nhất thời Phạm Ninh có chút lo nghĩ thiệt hơn.
Bao Chửng không để ý tới sự thay đổi nét mặt của Phạm Ninh, ông cười nói:
- Nói cho cháu biết! Vào vụ xuân quan phủ cấp cho nông dân tiền mua hạt giống, thu hai phần lợi ích.
- Mà lúc trước nông dân phải đi vay nặng lãi, bình thường đều từ sáu đến tám phần lợi ích, hành động của Vương An Thạch hiển nhiên là đắc tội với nhiều người rồi.
- Như vậy là y làm chuyện tốt! Sao nông dân còn đi cáo trạng?
Phạm Ninh không hiểu hỏi.
Bao Chửng thở dài:
- Cũng không phải chuyện gì cũng suôn sẻ, cho dù là hai phần lợi tức cũng có không ít người không đủ, mà huyện nha quy định rõ, nợ cũ chưa trả thì không được vay mới, điều này khiến nông dân không thể vay tiền quan phủ nữa.
- Cho nên bọn họ chỉ có thể vay nặng lãi?
Phạm Ninh lẩm bẩm.
Bao Chửng lắc đầu:
- Vấn đề chính là ở chỗ đó, tất cả bọn cho vay nặng lãi đều thống nhất những kẻ đã mượn tiền của quan phủ thì không cho họ vay nữa.
- Vì vậy những người không mượn được tiền, nhìn thấy trước mắt vụ xuân đang cận kề nên trong lòng như lửa đốt, mới xuất hiện cảnh tượng như cháu vừa tới đã thấy đó.
Bao Chửng thuật lại khiến Phạm Ninh hiểu được đại khái cải cách ở Ngân huyện của Vương An Thạch.
Cải cách của Vương An Thạch trên thực tế chính là Thanh Miêu Pháp, đây cũng chính là nòng cốt trong cải cách của Vương An Thạch mười mấy năm sau.
Nhưng những điều Bao Chửng nói vẫn rất mơ hồ, phương diện này còn phải hiểu cụ thể và tỉ mỉ tình hình.
Ví dụ như phải phân biệt tá điền và nông dân, vấn đề mấu chốt là người nông dân vay.
Những thứ này phải người có năng lực mới hiểu rõ.
Ngay lúc này, Phạm Ninh hận không thể ngay lập tức bay tới Ngân huyện tìm Vương An Thạch, hỏi rõ ràng chân tướng sự việc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất