Chương 201
***
"Ầm! !!"
Một nắm đấm nện mạnh xuống bàn khiến mặt bàn có một vết lõm nhỏ.
- Đoạn tuyệt đường sống, nếu Vương An Thạch không cho chúng ta đường sống thì đừng trách ta cũng không cho gã đường sống.
Gã vừa nói là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi, dáng người to lớn, đầu to như cái đấu, trên mặt thể hiện sự dữ tợn, mắt tam giác, khoé mắt có một vết sẹo dài chạy dọc qua má khiến gã trông càng dữ tợn hơn.
Gã là Khâu Dũng, là con của Khâu lão đông chủ tiệm tiền Đức Thịnh của Khâu thị, tiệm tiền Đức Thịnh ở ngoài cũng thuộc một trong ba tiệm tiền lớn nhất, được Khâu lão đông chủ gây dựng từ ba mươi năm trước, hiện Khâu lão đông chủ tuổi đã cao, không thể nào quán xuyến cửa tiệm được.
Tiệm tiền giờ giao cho ba đứa con trai lão quản lý. Ba huynh đệ Khâu thị được gọi là Khâu thị Tam hổ, đứa con cả là Khâu Liễn vô cùng nham hiểm, luôn tỏ vẻ hoà nhã dễ gần, rất khách khí với người ngoài nhưng gã sẽ ăn tươi nuốt sống họ.
Lão nhị Khâu Lâm có tiếng là mặt hổ, khôn ngoan gian xảo, quỷ kế đa đoan.
Lão tam đó là Khâu Dũng, được gọi là Truy Mệnh Hổ, võ nghệ cao cường, tính cách dữ dằn, đồng thời lòng dạ độc ác, số nông dân tan cửa nát nhà trong tay gã nhiều vô số kể.
Tiệm tiền Đức Thịnh công việc chính là cho vay nặng lãi, một năm lợi tức khoảng sáu đến tám phần vốn.
Tức là một năm lãi cũng sáu mươi đến tám mươi phần trăm, còn chưa tính lãi mẹ đẻ lãi con.
Nếu không đến mức bất đắc dĩ không ai vay tiền loại này, mà khi vay tiền chúng mà không đủ trả thì nghĩa là táng gia bại sản hoặc cũng là tan cửa nát nhà.
Hàng năm đến vụ xuân thì mua hạt giống hay thuê trâu cày đều phải dùng đến tiền, trong nhà nếu còn thì không nói, nếu trong nhà không có tiền thì nhất định phải đi vay, mà vay tiền mà không làm được thì đất cát liền bị gán nợ.
Nếu bị gán đất mà vẫn không đủ trả thì chỉ có thể bỏ nhà ra đi, biến thành lưu dân.
Hoặc là nếu không mượn được tiền thì cho thuê đất theo Địa Vô Pháp, không hề thu được lợi ích gì, không thể sống được, vậy cũng chỉ có thể thành lưu dân.
Nông dân Trung Quốc mấy ngàn năm nay bất kể Lưỡng Hán Tuỳ Đường thì gần như khi thay đổi người thống trị đều sẽ rơi vào cảnh khởi nghĩa của lưu dân.
- Lão Tam, đệ đừng xúc động như vậy, dù gì Vương An Thạch cũng là mệnh quan triều đình, là quan phụ mẫu của huyện, không phải nông dân bình thường, không thể dùng vũ lực giải quyết được.
Khâu Liễn khuyên bảo Tam đệ, gã cũng hiểu được sự tức giận của tam đệ, hai năm qua số tiền gã cho nông dân vay đều bị bùng, hàng năm tổn thất rất nhiều tiền, quả thực khiến người ta tức giận.
Lão nhị Khâu Lâm cũng gật đầu nói:
- Mối hận với Vương An Thạch cũng không phải chỉ chúng ta, thậm chí cả bên trong huyện nha, Trương huyện thừa cũng cực kỳ bất mãn đối với hắn ta, lại càng không cần phải nói đến bọn Áp ti, nếu chúng ta ngang nhiên đối đầu với hắn ta thì chúng ta cuối cùng là phải gánh tội thay bọn tiểu nhân, loại chuyện ngu xuẩn này sao ta có thể làm.
Hai huynh trưởng khuyên nhủ khiến Khâu Dũng bình tĩnh lại, gã tức giận:
- Nghe nói bên huyện nha nông dân đang xếp hàng dài chờ vay tiền, có thể thấy năm nay sẽ thất thu, chẳng nhẽ cứ giương mắt chờ chết vậy sao?
Lời nói của Khâu Dũng tuy thô lỗ nhưng lại nói đúng chỗ nhọt, Khâu Lâm và Khâu Liễu đều biết, quan phủ cho nông dân vay tiền khiến lợi ích của chúng bị tổn hại nghiêm trọng.
Chẳng phải Vương An Thạch chỉ còn làm thêm một năm, chỉ sợ hắn ta cho nông dân cuộc sống sung túc, tương lai dù quan mới không muốn cho nông dân vay nhưng bách tính lại ầm ĩ lên chả nhẽ lại không làm, đây mới chính là việc nguy hiểm nhất.
Bất kể thế nào nhất định không thể để Vương An Thạch thực hiện kế hoạch cho vay này, cho dù phải trả giá một chút cũng không có gì tiếc cả.
Lão nhị trầm ngâm một lúc rồi nói với huynh trưởng gã:
- Đại ca sáng nay đi hỏi Long đại chưởng quỹ thế nào, cáo trạng dân chúng gửi đi Hàng Châu thế nào? Bao Chửng và Đề Hành Ty có thái độ thế nào?
Khâu Liễn lắc đầu:
- Kết quả giống như đệ nghĩ, chẳng có hiệu quả quái gì cả!
Khâu Lâm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
- Thật sự không được, nếu để Long đại chưởng quỹ gây ra chuyện lớn, một khi liên quan đến mạng người thì ta cũng không tin Đề Hình Ty sẽ để yên? Còn Bao Chửng nữa, có thể giương mắt nhìn sao?
Hai ngày sau, thuyền nhỏ của Phạm Ninh tới Ngân huyện, nếu so với Hàng Châu thì Ngân huyện ấm áp hơn chút, tuy nhiên xét về độ phồn hoa thì lại thua kém xa Hàng Châu, chỉ giống với Ngô huyện.
Bến đò rất gần với huyện nha, khi thuyền cập bến mọi người tò mò quan sát cảnh vật xung quanh.
Mặc dù đang vào đông nhưng mùa đông ở đây không hiu quạnh lắm, cây cối hai bên đường vẫn xanh, trên đường tuy không nhiều người đi lại nhưng ăn mặc khá sạch sẽ, kiến trúc tuy được xây dựng không cao nhưng được xây đồng đều.
Nhà cửa và đường phố đều được cọ rửa sạch sẽ, những nóc nhà mái ngói đen như mực nhưng nền đá xanh trên mặt đất lại được ánh sáng chiếu rọi.
- Sư huynh, thị trấn ở đây cũng khá sạch sẽ đấy!
Lận Hoằng quan sát một vòng rồi đánh giá:
- Nhìn nước sông là biết liền, nơi này quả thật nước trong veo.
Phạm Ninh gật đầu cười:
- Ngô huyện dựa vào con đường thuỷ sông Đại Vận, cũng nhờ vào sông Vận nên nước sông tương đối sạch sẽ, chúng ta tới huyện nha thôi.
Mọi người vừa đặt chân lên bến thuyền liền thấy một gã công sai hô to:
- Xin hỏi, các vị có phải là đoàn người Phạm tiểu quan nhân từ Ngô huyện tới không?
Phạm Ninh có chút kinh ngạc, sao Vương An Thạch biết hôm nay mình ở đây?
Hắn vội vàng đáp:
- Chính là tại hạ, Phạm Ninh tới từ Ngô huyện.
- Vậy là được rồi!
Tên công sai cười ha hả:
- Vương huyện quân đoán chừng hôm nay các vị tới, nên phái ta ở bến tàu chờ, mời các vị theo ta!
- Có mướn hai xe bò không?
Tô Lượng hỏi.
- Không cần, chúng ta đi đường tắt, một lát là đến huyện nha ngay.
Tên công sai dẫn mọi người qua một con hẻm nhỏ, đi một lát là tới sân của huyện nha, chỉ thấy trước cửa huyện nha có mấy hàng người đứng xếp hàng, ước chừng hơn trăm người.
Những người này đều là đến huyện nha vay tiền để chuẩn bị cho vụ xuân, mỗi người trên tay cầm một tấm thẻ gỗ, đây là thẻ Nông canh mà quan phủ phát ra. Những người sau khi vay tiền và trả của vụ trước thì được phát thẻ Nông Canh, với thẻ Nông Canh thì có thể vay tiền để chuẩn bị cho vụ xuân sắp tới.
Bảy tám tên hộ vệ đang đứng để duy trì trật tự, có vài tên nông dân đang cố rướn người về phía trước nhìn vào một cái bàn đăng kí.
Vài tên đang loay hoay đăng ký thông tin, sau đó ký tên để mượn tiền khế ước.
Thật ra nông dân có thể vay tiền quan phủ không nhiều, mỗi mẫu đất có thể mượn năm trăm văn tiền, cũng đủ để mua hạt giống và thuê trâu cày.
Nếu như một năm trả được thì không cần thế chấp gì.
Nếu quá một năm mà chưa trả đủ thì không thể mượn thêm, muốn mượn thêm cần thế chấp đất đai, chính điều này khiến nhiều nông dân bất mãn, đi đến Hàng Châu để cáo trạng.