Chương 215
- Lại ví như giờ giảng kín cuối cùng của Trương Nghị cho đệ tử của lão cách đây ba năm, ta cảm thấy rất có ý nghĩa.
Phạm Ninh lấy bài ghi chép lật ngược tới mấy trang cuối, lại đưa cho mọi người.
- Trương Nghị không có bản lĩnh khác, nhưng có một vài bí quyết thi Giải lại có cách nhìn độc đáo. Ví dụ lão nói mỗi lần trước khi làm đề, tốt nhất tìm một cái cớ đi ra ngoài, giống như lấy lý do đi nhà vệ sinh. Vừa đi vừa nghĩ sẽ mở rộng ra, ta cảm thấy ý kiến này rất tốt. Lão tổng kết tổng cộng được mười tám bí quyết nhỏ kì thi Giải, rất thú vị, mọi người có thể xem một chút.
Bài ghi chép của Phạm Ninh đang trong tay Tô Lượng, mọi người đều đang ồn ào lên phía trước thăm dò nội dung của bài ghi chép, Minh Nhân thở dài nói:
- Đây là thứ tốt! Năm mươi quan tiền cũng không mua được!
- Đoán chừng có thể kiếm một số lớn!
Minh Lễ cũng kinh ngạc thán phục giống thế.
- Bài ghi chép này khoảng 2 vạn từ, mọi người sao chép một bản, nhưng ta cảnh cáo các người, không được lợi dụng nó kiếm tiền. Nếu như lấy nội dung bài giảng của ta tiết lộ ra ngoài, đừng trách ta trở mặt không nhận người!
Nói đến đây, Phạm Ninh trừng mắt một cách nghiêm nghị liếc Minh Nhân và Minh Lễ.
- Chỉ nói đùa một chút cũng không được?
Minh Nhân khẽ than thở một tiếng.
- Đúng thế, làm không khí sôi nổi một chút thôi mà!
Minh Lễ cũng nói nhỏ bổ sung một câu.
Phạm Ninh không đếm xỉa đến hai bọn họ, lại tiếp tục nói:
- Đề đối sách kì thi Giải lần trước là "Luận lợi ích của kênh đào Giang Nam" mà lần này ta cho rằng đề đối sách của kì thi Giải sẽ thiên về "khuyến nông". Mọi người trở về cần chuẩn bị tài liệu phương diện này cho tốt vào, lại đi tìm hiểu thực địa phủ Bình Giang.
Đoàn Du giơ tay, không hiểu hỏi:
- Sư huynh tại sao lại cho rằng lần này thi Khuyến nông?
Phạm Ninh lắc đầu cười nói:
- Đây chỉ là cá nhân ta đoán đề, trong đó căn cứ đoán đề tạm thời ta không muốn nói nhiều. Mọi người đương nhiên không thể chỉ chuẩn bị một đề này của ta, cũng phải suy nghĩ nhiều mặt. Nhưng mà mọi người đã gọi ta là sư huynh, làm sư huynh ta cũng có nghĩa vụ giúp mọi người đoán đề.
- Sư huynh, hiện tại đoán đề có phải quá sớm rồi không?
Tô Lượng cũng giơ tay nói:
- Theo ta được biết, thông thường đều là trước thi 10 ngày, vào giờ giảng kín lần cuối cùng, giáo thụ chủ tọa sẽ đưa đệ tử vài đề mục dự đoán. Nhưng bây giờ vẫn còn 3 tháng nữa.
Tô Lượng nói đầy hàm súc. Đây là nguyên nhân quan chủ khảo thi Giải thi hành báo cáo bổ nhiệm các châu. Thông thường trước kỳ thi nửa tháng mới do triều đình quyết định quan chủ khảo của các châu phủ.
Như quan chủ khảo 3 năm trước của phủ Bình Giang là giáo thụ Vương Lam của châu học Dương Châu. Cho đến 10 ngày trước ngày thi mới bí mật đến viện khảo thí phủ Bình Giang nhậm chức.
Lúc này các giáo thụ chủ tọa của huyện học đều sẽ thông qua đường đi của mình để lấy được một chút thông tin. Sau đó dựa vào sở thích của quan chủ khảo cùng với lời nói hằng ngày để phán đoán phạm vi ra đề của người đó.
Mà bây giờ cách thi Giải còn 3 tháng. Vốn dĩ không thể biết quan chủ khảo là ai, Phạm Ninh lại có thể bắt đầu đoán đề rồi. Nói một cách không khách khí, dự đoán đề này của Phạm Ninh không hề căn cứ vào đâu hết.
Phạm Ninh đương nhiên biết trước nửa tháng thi quan chủ khảo mới nhậm chức. Bản thân mình bây giờ đoán đề là khó có thể thuyết phục người ta.
Nhưng vấn đề là, đề đối sách chính là thi về đối sách của học sinh đối với đại sự đất nước, cùng với suy nghĩ về kinh tế dân sinh. Nếu như trước thi nửa tháng mới đoán đề, học sinh vốn dĩ đi thực tiễn điều tra không kịp.
Ví dụ như đề đối sách thi Giải chín năm trước của phủ Bình Giang là "Luận được và mất của Quan Trà Pháp". Hầu hết các thí sinh đều nướng dán rồi, có mấy người hiểu "Quan Trà Pháp"?
Ví dụ như khóa cử 3 năm trước, đề đối sách là "Luận lợi ích kênh đào Giang Nam", Trương Nghị thông qua đường của huynh trưởng lão, 3 ngày trước thi lấy được đề mục, lấy mỗi người 20 quan tiền làm điều kiện để tiết lộ ra đề mục với mười mấy tên đệ tử.
Nhưng kết quả thì sao? Thời gian 3 ngày vốn dĩ không kịp đi tìm hiểu tình hình của kênh đào, dẫn đến học sinh có đề trước cũng không có ý nghĩa gì. Đệ tử của lão không một ai thi đỗ cử nhân.
Cho nên cho dù Phạm Ninh biết nội dung đề đối sách kì thi Giải lần này là "Khuyến nông", hắn vẫn muốn nói sớm với mọi người, để mọi người sớm chuẩn bị.
Phạm Ninh cười nói:
– Khi ta nói chuyện phiếm với Vương huyện lệnh mới biết, hai năm nay triều đình kiểm tra đánh giá về mặt khuyến nông đối với quan viên yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, vượt xa trước kia. Cho nên trực giác nói cho ta, đề đối sách kì thi Giải của năm nay có liên quan đến khuyến nông.
Phạm Ninh nhìn trong mắt Đoàn Du lộ ra một vẻ không đúng, lại thản nhiên nói:
- Ta cũng không muốn yêu cầu mọi người phải tiếp nhận phán đoán của ta. Đây hoàn toàn là tự nguyện, ta không miễn cưỡng mọi người.
Tiết Đại Thử của năm nay so với mấy năm trước nóng hơn nhiều. Ban đêm, trong ký túc vừa oi bức vừa nóng, giống như một cái lò hấp.
Không ít học sinh mang theo chiếu ra sân ngủ, nhưng chẳng mấy chốc không thể chịu được muỗi đốt lại không thể không quay về ký túc.
Trong ký túc rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Đoàn Du. Sức khỏe của y yếu, sức nóng không ảnh hưởng lớn đến y.
- Phạm Ninh, ngủ rồi sao? - Tô Lượng đang ở đầu bên kia bình phong thì thầm nói.
- Ngủ không được!
Phạm Ninh vừa buồn ngủ vừa nóng, uể oải mà nói:
- Ta cảm thấy nói chuyện cũng ra mồ hôi!
- Hay là chúng ta đi lên sân thượng lầu Cần Học ngủ nhé! Tối qua không ít người đi ngủ rồi, nói bên đó gió to, tương đối mát mẻ.
Phạm Ninh nghĩ một chút, nghiêng người lên nói: - Đi! Đi lầu Cần Học.
Hai người mặc quần áo, mỗi người mang theo cuộn chiếu trúc, một bình trà lạnh, rời khỏi ký túc xá đi về hướng lầu Cần Học.
- Phạm Ninh, huynh cảm thấy thật sự là thi Khuyến nông sao? - Đi ra khỏi ký túc không lâu, Tô Lượng liền hỏi nhỏ.
- Đây là phán đoán của bản thân ta, huynh có thể chuẩn bị thích hợp. Nếu như không thi, đối với huynh cũng không có tổn thất gì lớn.
Tô Lượng thở dài nói:
- Ta nghĩ qua rồi, đề mục Khuyến này thật sự không coi là đề ít gặp. Mỗi người đều biết một chút như vậy, cũng có thể viết ra một bài văn. Nhưng nếu như muốn viết một bài văn trình độ cao, thì phải tiêu tốn thời gian, tốn tinh lực đi sâu vào tìm hiểu.
- Đầu năm khi chúng ta du học, Đổng Khôn bọn họ cũng mất bao nhiêu tinh lực đi điều tra nội dung phương diện này. Huynh có thể xem tài liệu bọn họ đã sửa sang lại.- Phạm Ninh cười đề nghị.
- Vẫn là không đủ, dù sao chỉ là tài liệu, rất nhiều thứ cần đích thân đi thử nghiệm. Ta định sau kỳ thi Huyện xin nghỉ mấy ngày đi giúp mẹ ta đi thu hoạch lúa mì, đích thân cảm thụ sự vất vả của nông dân một chút.
Phạm Ninh vỗ cánh tay y, hắn có thể cảm nhận được mâu thuẫn nội tâm của Tô Lượng. Một mặt y cảm thấy dự đoán đề của mình không có căn cứ, đơn thuần chỉ là suy đoán tùy tiện.