Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 216

Chương 216


Còn mặt khác y lại khá tự tin với bản thân hắn. Nhưng cuối cùng y vẫn tiếp nhận dự đoán đề của mình, nguyện ý tiêu tốn thời gian và tinh lực đến chuẩn bị cái đề mục này.
Ngược lại, Đoàn Du thì không muốn tiêu phí nhiều tinh lực vào dự đoán đề mà Phạm Ninh đưa ra.
Trong 8 người, Phạm Ninh lo lắng nhất là hai huynh đệ Minh Nhân và Minh Lễ.
Sự thật chứng minh, Trương Nhược Anh ban đầu lo lắng cũng không sai. Hai con người này không liệu trước là đi học, mỗi lần thi đều là hai vị trí cuối cùng. Ngay cả nhị thúc đối với hai người bọn họ cũng nản lòng rồi.
Phạm Ninh tin tưởng cho dù bản thân đêm hết đề Giải nói cho bọn chúng, bọn chúng cũng thi không đậu kì thi Giải. Chỉ một hạng thư pháp cũng đủ loại bỏ cả hai người.
Hai người đến lầu Cần Học, lầu Cần Học là một tòa nhà lầu có 3 tầng. Ở lầu 2 có một sân thượng bằng gỗ. Mỗi năm mùa hè nóng nhất, trên sân thượng có đầy học sinh nằm hóng gió ở đấy.
Trên sân thượng lúc này, đã đầy học sinh nằm lung tung. Phạm Ninh và Tô Lượng tìm một vị trí trống. Hai người trải chiếu lên, vừa nằm xuống liền nghe thấy tiếng rao quen thuộc.
"Lều trại màn thực dụng nhất, muỗi không thể cắn, ngủ ngon, nhà cung cấp độc quyền."
"Hôm qua đã bán hết 30 cái, giá cả phải chăng, bán hết thì không có nữa đâu."
Chỉ nhìn thấy Minh Nhân và Minh Lễ giơ một cái lều lớn đi qua, không ngừng có người hỏi giá:
- Bao nhiều tiền một chiếc?
- Hai quan tiền, không mặc cả!
- Đắt quá vậy, mua cái màn mới 300 quan tiền, màn trướng của ngươi lại muốn 2 quan tiền?
- Thế lão gia ngươi cứ ngủ tiếp đi. Xem ngươi có thể kiên trì được đến nửa đêm không.
"Lều trại màn bán độc nhất vô nhị, mùa hạ không lo!"
Phạm Ninh thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười. Đầu óc kinh doanh của hai anh em nhà này sao lại tốt như thế. Đầu óc bọn họ nếu như có thể đem một chút đặt ở việc đi học, thành tích cũng không trở nên kém như thế này.
Nếu như chỉ nhìn vào việc kinh doanh, hai huynh đệ nhà này gan dạ và đầu óc thực sự không ai bằng. Đầu năm du học, hai người từ Ngân huyện mua hai rương trân châu lớn của Nhật Bản đến phủ Bình Giang chuyển tay bán liền, mỗi người kiếm được 200 lượng bạc.
Hơn nữa khi đi qua trạm thuế Tú Châu còn lợi dụng thân phận du học yểm hộ. Thay một thương nhân mang theo hai hòm hương liệu qua cửa, tiện tay mà thôi, hai người lại kiếm được 2 quan tiền.
Phạm Ninh cảm thấy bản thân đã biết kinh doanh rồi, nhưng có thể nhúng tay vào chuyện buôn bán ở bất cứ đâu như họ, bản thân hắn quả thật là kém xa.
- Hai người các ngươi!
Phạm Ninh vẫy tay hướng đến bọn họ:
- Lều trại của hai người bán thế nào?
- Ô! A Ninh cũng ở đây!
Hai người cười haha ngồi xuống chiếu của Phạm Ninh, đưa màn cho Phạm Ninh:
- Màn này thực sự dùng rất được, huynh thử dùng trước hai ngày, dùng tốt thì mua.
Phạm Ninh nhìn cái gọi là lều vải này. Thực ra nó được hỗ trợ bởi mấy cây trẻ mỏng, nhưng được làm rất tinh xảo. Nhìn hình dáng bên ngoài chỉ là bồn tắm móc ngược, chỉ cần nhấn mạnh các cạnh, muỗi không bay vào được. Màn của đời sau có cách làm khác nhau nhưng kết quả mang lại giống nhau.
Nhưng mà tính tiền vốn, nhiều nhất cũng là hai ba trăm văn tiền. Nhưng hai cái tên lòng dạ đen tối này lại muốn bán 2 quan tiền.
– Lều không tồi, các người lấy nó ở đâu? – Phạm Ninh cười hỏi.
Minh Nhân nhìn hai bên hạ giọng nói:
- Đồ chơi này gọi là màn chống muỗi, chúng ta ở trên thuyền nhìn thấy có người dùng liền nghe ngóng tin tức. Phủ Bình Giang không bán, nhưng các huyện nhỏ ở Tú Châu có bán. Chúng ta chạy đi nhập năm trăm văn một chiếc.
- Các người bán được bao nhiêu rồi?
- Khoảng 370 chiếc rồi, không riêng Huyện học, học đường khác cũng bán được rất nhiều. Chúng ta định qua vài ngày nữa lại nhập thêm một nghìn chiếc. Mở rộng phạm vi bán cả mùa hè. Chúng ta bán hết số màn này thì sẽ bán được 3 nghìn quan tiền.
- Vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thanh nói:
- Điều này không thể nói được, bí mật kinh doanh.
Phạm Ninh trừng mắt nhìn bọn chúng:
- Các ngươi có phải quên thật rồi không? Ngày 15 tháng này có cuộc thi quan trọng, các ngươi không muốn tham gia khoa thi hả?
- Thi Huyện không có vấn đề gì, đảm bảo không để lỡ, mục tiêu của chúng ta không cao. Lấy danh hiệu tú tài là đủ hài lòng rồi.
Trong lòng Phạm Ninh phát cáu, nhặt một quyển sách lên cuộn thành cái ống, đập lên đầu hai người một đập:
- Bây giờ ta hối hận rồi, không nên giúp các ngươi thi đậu Huyện học. Hai tên khốn khiếp khiến ta mất mặt rồi!
Da mặt hai người dày hơn tường thành. Minh Lễ móc ra trong ngực một lọ thuốc, lắc lắc tủm tỉm cười nói:
- Trong này bán thuốc hối hận, không đắt, 300 văn tiền một hạt, A Ninh muốn một hạt không?
Phạm Ninh vừa bực mình vừa buồn cười, lại còn bán thuốc hối hận, hai người này là người như thế nào hả!
- Ta không còn biện pháp nào với các ngươi rồi, thôi đi, lều không tồi, 500 văn tiền bán cho ta một chiếc.
Huynh đệ hai người thương lượng một chút, Minh Nhân nói:
- Lão nhân gia người cần lều, chúng ta có thể tặng huynh một chiếc. Nếu như huynh muốn tiêu tiền mua, hai quan tiền, không mặc cả.
- Cái lều này của các ngươi, còn phải kiếm lãi gấp 10 lần sao! – Tô Lượng bên cạnh bất mãn nói.
Huynh đệ hai người không đỏ mặt, tim không nhảy, hùng hồn nói:
- Vật hiếm nên đắt, bọn ta mua ở phủ Giang Bình, đương nhiên cần bán giá cao. Năm sau không biết chừng tràn lan rồi, coi như kiếm chút nào hay chút đó!
Phạm Ninh ngược lại không để ý bọn chúng bán giá cao. Chỉ nghĩ đến dùng lều giải quyết mấy con muỗi quấy nhiễu. Giá tiền này vốn bao gồm tài sản trí thức. Không thể xem xét dựa vào phí tổn, bán đắt là chuyện nên làm.
Phạm Ninh lo lắng thái độ đi học của hai người này. Bọn họ có thật sự vì kinh doanh mà bỏ việc thi cử không?
Phạm Ninh cảm thấy cần phải nói chuyện với hai bọn họ. Mặc dù hôm nay không có thời gian, nhưng ít nhiều cũng hiểu được một chút thái độ của bọn họ.
- Hai người các huynh qua đây ngồi xuống.
- Đến liền đây, chờ một chút ha ha!
Hai người đã kinh doanh, vì mấy người học sinh bị muỗi đốt chịu không nổi nữa, đồng ý bỏ ra giá cao mua lều của bọn họ.
Chỉ một chốc lát, hai người bán 7,8 cái lều. Tạm thời không có người mua, hai người cười haha ngồi xuống chiếu của Phạm Ninh.
- Sư huynh có dạy bảo gì, chúng ta khiêm tốn lắng nghe đây, cổ nhân nói, buổi sáng nghe được đạo lý, chiều chết cũng không hối tiếc.
Hai người cợt nhả nói.
Phạm Ninh lạnh lùng nói:
- Nếu như các ngươi thật sự không muốn nói chuyện. Ngày mai ta mời nhị thúc, nhị thẩm đến nói chuyện.
Hai người nhìn nhau, bọn chúng biết Phạm Ninh tức giận thật, lúc này mới thành thật, không giám cợt nhả nữa.
- Từ khi hai người các ngươi vào trường học đến nay, trong số một trăm học sinh lần này, hai người các ngươi luôn luôn chiếm hai vị trí cuối cùng. Ngay cả Lý Đại Thọ cũng thi được top 3, hai người lại không có chút tiến triển nào.
- Dựa vào bản ghi chép các kì trước, thi Huyện học tháng 6 có phân nửa học sinh không thể thông qua. Nếu như các ngươi ngay cả thi Huyện học cũng không qua, các ngươi làm sao đối mặt với cha mẹ, ta biết ăn nói thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất