Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 217

Chương 217


Minh Nhân than thở nói nhỏ một câu:
- Chỉ có năm ngày nữa là thi Huyện, có cố gắng cũng không kịp nữa rồi.
- Đúng thế! Chỉ còn đúng 5 ngày. Làm sao mà kịp, nói những lời này không có ý nghĩa gì!
Phạm Ninh có ý thâm sâu nói:
- Bây giờ nói có thể đã muộn rồi. Vậy hy vọng hai ngươi vui vẻ kiếm nhiều tiền. Suy nghĩ một chút tiền đồ của bản thân, suy nghĩ làm sao ăn nói với cha mẹ?
Minh Nhân và Minh Lễ ủ rũ đi xuống lầu. Trên đường đi không ngừng có người tìm bọn họ mua lều, bọn họ cũng không có ý định trả lời.
Tô Lượng cười khẽ nói:
- Hình như bọn họ thật sự bị đả kích rồi, huynh không xem xét tâm tình của bọn họ xem!
Phạm Ninh thở dài nói:
- Từ đầu năm, cách 3-5 ngày đánh bọn nó một lần. Bọn nó cứ như gió thoảng qua tai. Bây giờ chỉ còn lại năm ngày, bọn nó mới sốt ruột thì có tác dụng gì?
Minh Nhân và Minh Lễ đi xuống lầu, hai người ngồi trên bậc thang ngẩn người ra, Minh Lễ hạ giọng nói:
- Xem ra không qua kỳ thi Huyện không cách nào khai báo rồi, phương án đặc biệt mà chúng ta bàn lần trước, ta cảm thấy có thể bắt đầu dùng.
Minh Nhân gật đầu:
- Đệ nói đúng, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Khi đặc thù cần dùng thủ đoạn đặc thù. Ta nhớ cửa sổ sau của phòng Trương giáo thụ có một chỗ bị thủng. Cơ hội của chúng ta là ở chỗ đó!
Huyện học mỗi năm có hai lần thi học kỳ cố định, một lần là thi giữa năm tháng sáu, một lần là thi năm vào tháng mười hai.
Kỳ thi tháng sáu là thi giữa năm của hạ xá sinh và trung xá sinh, nhưng nếu như gặp phải khoa năm cử, đối với thượng xá sinh mà nói chính là kỳ thi tốt nghiệp Huyện học.
Thi Huyện đồng thời cũng là dự thi Giải, thi qua liền có thể giành được vị trí trong trường thi Giải, được thư tiến cử khoa cử của Huyện học.
Thượng xá sinh hai năm trước tuy rằng đã tốt nghiệp từ Huyện học, nhưng cũng không phải toàn bộ bọn họ rời khỏi trường học, còn có một bộ phận học sinh lấy thân phận đệ tử của giáo thụ chủ tọa dự thính các giờ giảng kín.
Đây chính là nguyên nhân tại sao giáo thụ chủ tọa phải thu nhận đệ tử, khoa cử ba năm mới tổ chức một lần, rất nhiều nội dung quan trọng, nhất định phải ở trong năm khoa cử mới có thể truyền thụ cho học sinh, cho nên muốn cho một số học sinh ưu tú lý do ở lại trường học nghe giảng.
Thi Huyện hàng năm tiến hành vào ngày mười lăm tháng sáu, tổng cộng thi ba ngày, thơ và mặc kinh một ngày, đề nghị luận một ngày, đề đối sách một ngày.
Tất cả thượng xá sinh của Huyện học đều phải tham gia, học sinh niên khóa trước không thi qua cũng có thể tham gia để thi lại.
Trời còn chưa sáng, tiếng chuông lầu Vụ Bản liền vang lên.
Gần hai trăm thượng xá sinh và học sinh niên khóa trước lần lượt tiến vào lầu Vụ Bản.
Ngày đầu tiên thi văn nghị luận, yêu cầu không ít hơn một nghìn chữ, thời gian là bốn canh giờ rưỡi, cũng chính là chín tiếng đồng hồ, từ sáu giờ sáng bắt đầu, đến ba giờ chiều kết thúc.
Hai trăm người ngồi trong năm phòng học, Phạm Ninh ngồi ở phòng thi thứ hai, số báo danh của hắn là Ất 15.
Thi Huyện đương nhiên không có nghiêm ngặt như thi Giải, chỉ không cho phép mang theo sách, tự chuẩn bị đồ dùng, không phải soát người, một phòng thi chỉ có hai giáo thụ coi thi, một trên một dưới quan sát phòng thi.
"Coong!" một tiếng vang lên, cuộc thi bắt đầu rồi.
Một trợ giáo giơ bảng đi vào trường thi, trên tấm bảng chính là đề văn nghị luận hôm nay: "Công tất bội chi".
Đề thi ra từ "Mạnh Tử? Công tôn sửu thượng": Việc làm chỉ bằng nửa người đời xưa, mà công hiệu gấp đôi.
Muốn làm được đề này, nhất định phải lý giải nội dung cả chương bài, sau đó tiến hành trình bày, chỉ ra quan điểm của mình, tìm một số luận cứ chắc chắn làm bằng chứng.
Đề thi quả thật không khó, chỉ cần có thể thông hiểu đề thi, về cơ bản là có thể thi qua rồi.
Lúc này, thư pháp trái lại trở thành mấu chốt có thể thông qua hay không, thư pháp quá tệ, trước hết sẽ bị gạt bỏ loại ra.
Thư pháp của Phạm Ninh sớm đã không còn ngu ngốc, kém cỏi như hai năm trước nữa rồi, trải qua khổ luyện hai năm, thư pháp của hắn liền lên mấy bậc, ngay cả Triệu Tu Văn cũng khen không ngớt lời.
Phạm Ninh đặc biệt giỏi ở hành khải, một chữ viết ra liền như nước chảy mây trôi, vô cùng mỹ cảm, cho dù hành khải của Chu Bội năm đó cũng phải kém hắn một bậc.
Phạm Ninh viết đề mục trên một tờ giấy, "Công tất bội chi".
Đề này hắn đương nhiên rất quen thuộc, đệ tử Công Tôn Sửu hỏi Mạnh Tử chính sự Tề quốc có cần phải tạo dựng công lao sự nghiệp không?
Mạnh Tử cho rằng Tề quốc quốc lực hùng mạnh, nếu như dùng vương đạo và nhân chính để cai trị, chỉ cần gia tăng ân huệ đối với bách tính nhiều bằng một nửa người xưa, thì công lao sự nghiệp tạo dựng lên liền có thể lớn hơn nhiều so với người xưa.
"Làm ít công to" thành ngữ này chính là từ đây mà ra.
Đề này chỗ để khai triển rất nhiều, có thể dùng trong học tập, cũng có thể viết quốc kế dân sinh, ví như phát triển sức sản xuất.
Phạm Ninh quyết định bắt đầu giải đề từ nông nghiệp.
Các loại sách nông, sách tằm chuyên về nông nghiệp xuất hiện, các loại thay đổi công cụ nông nghiệp, thay đổi chính xác sử dụng phân chuồng, các loại kỹ thuật nông nghiệp phát triển, khiến cho lương thực tăng thu lớn, ở địa khu Giang Nam, một mẫu ruộng thậm chí có thể thu được nhiều hơn năm sáu thạch.
Chính bởi vì như vậy, xuất hiện nông cụ sắt giống nhau ở triều Đường và triều Tống, nhưng tác dụng triều Tống phát huy nhiều hơn nhiều so với triều Đường, đây chính là "Làm chỉ bằng nửa người đời xưa, mà công hiệu chắc là gấp đôi"
***
Thời gian thi Huyện ba ngày thoáng một cái liền trôi qua.
Thi Huyện kết thúc, kết thúc cũng có nghĩa là cuộc sống ở Huyện học hai năm rưỡi của đám thượng xá sinh kết thúc, đương nhiên, học sinh có thể xin tiếp tục ở lại nửa năm, đợi đến cuối năm mới chính thức rời khỏi trường học.
Ba ngày sau là ngày yết bảng thi Huyện, thi Huyện chỉ công bố danh sách đỗ, không xếp thứ hạng, đối với đại đa số học sinh, bọn chúng cũng không quá căng thẳng, dù sao tỷ lệ thông qua hơn chín lăm phần trăm làm cho tuyệt đại đa số học sinh đều an tâm.
Tuy nhiên đối với học sinh thành tích ngày thường hơi kém, danh sách hôm nay lại là một bảng sinh tử, nếu như ngay cả thi Huyện cũng thi không qua, vậy có nghĩa là bọn chúng đến cả tư cách tú tài cũng không có.
Sáng sớm, Minh Nhân và Minh Lễ quanh quẩn ở dưới bảng cáo thị trước lầu Cần Học, bọn họ không ngừng nhìn vào trong lầu, cùng đợi danh sách được đưa đến.
Ở phía sau bọn họ còn có vài chục học sinh, thành tích phần lớn ở tầm trung hạ, hoặc là học sinh trước đây thi trượt, cảm xúc bọn họ lo âu bất an, giống như Minh Nhân, Minh Lễ, đau khổ chờ đợi.
Mỗi học sinh trong lòng đều biết rõ, cử nhân có lẽ bọn họ không thi đậu, nhưng ít ra có tư cách tham gia thi Giải, đạt được danh hiệu tú tài, cũng coi như cho cha mẹ một câu trả lời.
- Ra rồi!
Có người hô một tiếng, chỉ thấy vài trợ giáo mang theo một tờ giấy đỏ từ lầu Cần Học đi ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất