Chương 218
Mọi người rối rít tránh ra thành một đường, ba trợ giáo cười cười, quét hồ dán lên bảng cáo thị, dán năm bảng danh sách lên.
Mỗi thư viện một danh sách, còn có một bảng danh sách là tình hình thi lại của học sinh thi rớt thi cuối năm năm trước.
Minh Nhân và Minh Lễ nhào tới, ở tờ thứ nhất trên bảng danh sách tìm thấy tên của mình, đây là danh sách thư viện Lộc Minh, tên hạng nhất chính là Phạm Ninh, sau đó là Tô Lượng và Đoàn Du, bọn họ còn thấy được Lý Đại Thọ.
- Phạm Minh Nhân, Phạm Minh Lễ!
Hai người cùng lúc thấy được tên của mình, kích động hô lên một tiếng, vỗ tay liên tục.
Tên của bọn họ ở giữa hơi lệch phía sau, chứng tỏ hai người bọn họ thi cũng không tệ lắm.
Phạm Ninh và Tô Lượng, Đoàn Du vừa lúc đi tới, nhưng từ xa đã thấy Minh Nhân và Minh Lễ giống như hai con khỉ lớn vui mừng nhảy lên, lớn tiếng hô to:
- Bọn ta thi qua rồi! Thi qua rồi!
Trên trán ba người đều xuất hiện vệt đen.
- Phạm Ninh, không thể nào! Bọn họ không ngờ thi qua được?
Trong lòng Tô Lượng hết sức kinh ngạc.
Phạm Ninh cũng cảm thấy không thể tin được, Minh Nhân và Minh Lễ bị trêu là 'Hòn đá tảng của thư viện Lộc Minh", nếu hai người này thi qua, vậy chỉ có thể chứng minh một điều, Huyện học nhượng bộ rồi.
- Huyện học không thể nào nhượng bộ!
Đoàn Du bình tĩnh nói:
- Trương giáo thụ lúc trước nói rất rõ ràng, lần thi Huyện này sẽ yêu cầu nghiêm ngặt.
- Đi xem sẽ biết!
Tô Lượng chạy vội tới bảng danh sách.
Lúc này, Minh Nhân và Minh Lễ thấy Phạm Ninh, vội vội vàng vàng chạy tới, Minh Nhân dương dương đắc ý nói:
- A Ninh, bọn ta thi qua rồi!
- Vận may không tệ! Không phải lại là xếp hai hạng cuối cùng chứ?
Hai người nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ, Minh Lễ ấp a ấp úng nói:
- Lần này phát huy thật sự không tệ, bọn ta xếp hạng đều tại bậc trung lệch xuống dưới một chút.
- Thật sao? Hai người đều phát huy xuất sắc?
Phạm Ninh nghe ra trong lời nói có chỗ sơ hở, không ngờ hai người này đều xếp hạng trung.
Cũng vì hắn hiểu rất rõ hai người này, hai người này thư pháp cũng không tốt, không ngờ có thể xếp hạng trung hạ, chứng tỏ bọn họ phát huy xuất sắc không phải tầm thường, điều này có thể sao?
Lúc này, Tô Lượng chạy tới, nhỏ giọng nói với Phạm Ninh:
- Thư viện Lộc Minh có bốn người không có trên bảng.
Phạm Ninh gật gật đầu, nói với Tô Lượng và Đoàn Du:
- Các huynh đi trước đi! Ta nói chuyện với hai người này.
Tô Lượng và Đoàn Du đi rồi, Phạm Ninh mới nói với Minh Nhân Minh Lễ:
- Các đệ đi theo ta!
Hắn dẫn theo hai huynh đệ tới một chỗ hẻo lánh, Phạm Ninh lạnh lùng hỏi:
- Nói đi! Đề thi làm thế nào mà lấy được?
Với biểu hiện thường ngày của hai người bọn họ, không rớt bảng đã là may mắn lắm rồi, lại còn xếp hạng tầm trung, vậy chỉ có một khả năng, hai người bọn họ trước đó đã lấy được đề thi Huyện, sau đó dùng tiền tìm người giúp bọn họ làm bài văn.
Trừ cách đó ra, Phạm Ninh thật sự không thể nghĩ ra được còn có nguyên nhân gì khác?
- A Ninh, huynh đừng nói bậy! Bọn ta làm sao có thể lấy được đề thi?
Minh Nhân nhỏ giọng than thở, gã nói lời này rõ ràng có chút không tự tin.
- Vậy chuyện này không liên quan đến ta rồi, các đệ đi giải thích nguyên nhân cho giáo thụ.
Phạm Ninh xoay người đi, huynh đệ vội vàng bắt Phạm Ninh lại, Minh Lễ gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Chỉ trách cửa sổ phòng Trương giáo thụ vẫn chưa sửa xong, bọn ta đi tìm chỗ hóng gió, trong lúc vô tình đi nhầm vào thư phòng giáo thụ, lại trong lúc vô tình phát hiện trong ngăn kéo của thầy một tờ đề thi viết tay, bọn ta tò mò nhớ kỹ nó, sau đó…
- Sau đó liền dùng tiền thỉnh giáo đại nho nào đó có phải không?
Phạm Ninh lạnh lùng thay bọn họ bổ sung nốt đoạn sau của câu nói.
Minh Nhân bật cười ha hả:
- Đại khái chính là ý đó! Thỉnh giáo đại nho, vốn không quen biết, không bày tỏ một chút làm sao được?
Phạm Ninh dùng quạt giấy gõ mạnh một cái trên đầu bọn họ:
- Hai người các đệ ngu xuẩn, nếu đã làm, vậy ít nhất phải làm bí mật một chút, thi được vài hạng cuối cùng cũng coi như có thể ăn nói, cố tình thi được bậc trung, việc này không phải là nói cho người khác biết các đệ biết trước đề thi sao?
Mặt hai người đau khổ, Minh Lễ một lát sau mới nói:
- A Ninh, huynh cho một chủ ý đi!
Phạm Ninh khoanh tay đi vài bước, nói với hai người:
- Nếu Trương giáo thụ hỏi các đệ, các đệ liền nói thơ là do ta trước đó từng viết, các đệ nhớ được.
- Mặc Kinh là đề thi đầu vào Huyện học ta từng đoán qua, các đệ vừa hay đọc qua, đề đối sách lần này thi vận tải đường thủy, các đệ liền nói đây là đề thi Giải lần trước, các đệ xem qua rất nhiều đề đối sách tương tự.
- Về đề nghị luận, liền nói Triệu học chính trong giờ giảng kín năm ngoái đã ra đề này, các đệ thỉnh giáo ta, giáo thụ hỏi thì cứ nói như vậy, hiểu chưa?
Hai người mừng rỡ, đồng thanh nói:
- Bọn ta hiểu rồi!
Đúng lúc này, Tô Lượng và Đoàn Du ở phía xa vẫy gọi Phạm Ninh:
- Phạm Ninh, học chính tìm chúng ta, có chuyện quan trọng.
Ở trong nghị sự đường lầu Cần Học, mười huyện sĩ chuẩn bị đại diện Ngô huyện tham gia thi Đồng tử ngồi ngay ngắn trước một cái bàn dài.
Đang ngồi ở cái bàn bên kia là Huyện lệnh Cao Phi, Huyện thừa Dương Hàm, học chính Triệu Tu Văn và Giáo thụ Huyện học Trương Nhược Anh.
Triệu Tu Văn chậm rãi nói với mọi người:
- Ta vừa mới từ huyện Trường Châu về, năm mươi thí sinh thi Đồng tử phủ Bình Giang toàn bộ đều đã chọn ra, lần này có thể nói đối thủ mạnh rất nhiều.
- Huyện Trường Châu thì không cần nói, kỳ thi cuối năm của Huyện học cuối năm ngoái, mười huyện sĩ chiếm mười hạng đầu thi cuối năm, nghe đâu là khóa mạnh nhất, hôm trước bọn họ tiến hành động viên, Văn huyện lệnh yêu cầu rõ bọn họ ôm hết năm vị trí cống cử Đồng tử.
- Năm nay huyện Côn Sơn cũng rất lợi hại, từ trong một nghìn hai trăm học sinh chọn ra mười người xuất sắc, huyện Ngô Giang cũng không cần nói, hai năm trước đã đóng cửa tăng cường bồi dưỡng mười huyện sĩ.
- Chúng ta giống như huyện Thường Thục, hai năm trước sau khi chọn ra mười huyện sĩ liền để ở trong Huyện học cùng đọc sách với học sinh bình thường, từ lần thi Huyện này thấy, huyện sĩ dù sao nói ra thi cũng khá tốt, hạng nhất mỗi thư viện đều là huyện sĩ, nhưng còn có mấy huyện sĩ làm cho ta thất vọng, không ngờ chỉ thi được hạng mười mấy.
Triệu Tu Văn nói tới đây, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy tên huyện sĩ.
Triệu Trường Canh thư viện Cốc Phong, và Mã Bảo Long thư viện Hồng Nhạn đều xấu hổ cúi đầu xuống.
Triệu Trường Canh ở thư viện Cốc Phong xếp hạng mười bốn, Trình Diêu thư viện Gia Ngư xếp hạng mười, Mã Bảo Long ở thư viện Hồng Nhạn chỉ xếp hạng thứ hai mươi.
Đây gọi là sóng lớn đãi cát, vàng thật hiện rõ, trải qua hai năm đọc sách, tiềm lực của mười huyện sĩ đều phát huy ra, ba huyện sĩ này tiềm lực không đủ, dần dần rớt lại phía sau rồi.
Lúc này, Huyện lệnh Cao Phi hỏi:
- Học chính cảm thấy đối thủ mạnh nhất sẽ là ai?