Chương 247
Phạm Ninh đương nhiên biết Điền Hoàng Thạch quý giá nhất nằm ở chỗ nào?
Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Nó dùng làm con dấu tài liệu là tốt nhất. Cháu tin rằng mỗi nhà văn đều sẽ khát vọng mình có thể có một con dấu khắc bằng Điền Hoàng Thạch. Hơn nữa, số lượng của nó vô cùng ít ỏi, tin rằng qua vài năm nữa nó sẽ là vật quý hiếm rồi.
Cuối cùng trong mắt của Chu Nguyên Phủ có chút thích thú, ông ta gật đầu nói:
- Thôi được! Hy vọng những điều cháu nói có thể thành hiện thực.
Chu Nguyên Phủ không nhắc lại chuyện đá nữa, cười chuyển chủ đề khác:
- Chúng ta nói chút về thi cử của cháu đi, 3 tháng tiếp theo, cháu định chuẩn bị thi như thế nào?
Phạm Ninh không qua đêm ở Chu phủ, ăn tối xong hắn liền đi suốt đêm trở về Ngô huyện. Ngồi thuyền đêm có điểm tốt, trên thuyền ngủ sâu một giấc, khi tỉnh dậy đã đến Ngô huyện rồi.
Phạm Ninh mới đi không lâu, nhị đệ Chu Nguyên Tuấn của Chu Nguyên Phủ đến viện của đại ca.
Năm huynh muội Chu gia, trưởng nữ Chu Thị được tiên đế Chân Tông phong làm quý phi. Từ đó Chu gia trở thành hoàng thân quốc thích. Nhưng Chu gia thật sự được sủng ái là sau khi đương kim thiên tử Triệu Trinh đăng cơ. Đây là vì Chu quý phi và mẫu thân Lý Thần phi của Triệu Trinh có quan hệ rất tốt. Lý Thần phi vài lần bị Lưu Thái hậu chèn ép đều là Chu quý phi hết sức bảo vệ.
Triệu Trinh cảm kích trong lòng, sau khi Chu quý phi mất, ân sủng đối với Chu gia gấp bội lần.
Mẫu thân của Chu quý phi được tôn là Thái quân, phong Nhất phẩm Quốc phu nhân. Con trưởng Chu Nguyên Phủ phong làm Ngô Giang huyện công, không ra làm quan, luôn phụng dưỡng bên cạnh mẹ, ông ta thừa kế gia sản, trở thành nhà giàu nhất phủ Bình Giang. Đồng thời cũng là địa chủ đứng thứ nhất phủ Bình Giang.
Con thứ Chu Nguyên Tuấn làm quan, làm tới phó sứ Khu Mật Viện. Đường đường là quan cao nhị phẩm. Lão tam Chu Nguyên Phong được phong bá tước, kế thừa tổ nghiệp kinh doanh. Tiệm tiền Chu Lau và Chu Thị đều là sản nghiệp của ông ta, giàu nhất thiên hạ.
Ngoài ra Chu Nguyên Phủ còn có một vị nhị tỷ, khi 16 tuổi được gả cho một nhà đại hào Giang Nam, Thẩm gia ở Hồ Châu, trước mắt vẫn còn khỏe mạnh, trở thành lão tổ tông ở Thẩm gia.
Ba huynh đệ Chu Thị cưới vợ nạp thiếp, mỗi người sinh năm sáu đứa con trai, con trai lại sinh cháu trai. Gia tộc Chu Thị lắm lá nhiều cành, trở thành nhà quyền quý nhất Ngô Giang.
Chu Nguyên Tuấn trở thành nhân vật thứ hai của gia tộc, ở gia tộc có ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa ông ta còn là quan cao trong triều.
Ông ta không chỉ nắm giữ con đường phát triển làm quan của Chu gia. Còn quản lý môn sinh của Chu Thị, cũng tu luyện lực lượng lớn các nhân tài của Chu gia. Như huyện lệnh Ngô huyện Cao Phi cũng là môn sinh của Chu gia.
Chu Nguyên Tuấn trước mắt có đại tang, ở nhà chịu tang mẫu thân. Đến cuối năm chịu tang kết thúc, ông ta sẽ tiếp tục quay lại triều đảm nhận chức quan cao.
- Lần thi Giải này, môn sinh của Chu Thị thi cũng không tồi. Tám người thi đỗ bốn người, coi như lần thi tốt nhất của 10 năm gần đây! – Chu Nhuyên Phủ uống ngụm trà cười nói.
Chu Nguyên Tuấn lắc đầu:
- Thực ra đệ không hài lòng, Trương Triều phải được vào ba hạng đầu. Nhưng văn nghị luận của y phát huy không lý tưởng, chỉ thi đứng thứ 7, thực sự làm đệ thất vọng, ngoài y ra, 3 người còn lại đều đứngg sau vị trí 20 rồi. Đệ rất lo lắng thi Tỉnh, sợ rằng bốn người bọn chúng tất cả bị trượt.
- Không chỉ bốn người bọn chúng tham gia thi Tỉnh, còn có mấy người con cháu vô cùng ưu tú nữa. Tổng cộng có mười hai môn sinh tham gia thi Tỉnh, chí ít cũng có một hai người thi đỗ chứ, đệ không cần quá lo lắng.
- Hôm nay, nghe nói cháu trai Phạm Trọng Yêm đến? - Chu Nguyên Tuấn trầm lặng một lúc rồi hỏi.
Chu Nguyên Phủ nhanh chóng nhìn thoáng qua Nhị đệ. Sợ rằng đây là nguyên nhân nhị đệ đến tìm mình.
Chu Nguyên Phủ cười nói:
- Khi ta ở trấn Mổ Đổ đã cùng đứa bé đó sống với nhau rất lâu. Ta rất thích đứa trẻ đó, lần này nó thi đỗ hạng nhất Đồng tử, đặc biết đến báo tin vui.
- Đệ nghe Liễu Nhiên nói, đứa trẻ này khá cạnh tranh háo thắng, rất sợ chịu thiệt. Như việc đỗ thuyền cũng thế, vì giành trước lên bến thuyền, kết quả làm cánh tay của Liễu Nhiên bị xước một miếng da.
Chu Nguyên Phủ thản nhiên cười:
- Theo như kinh nghiệm nhiều năm của ta, rất nhiều sự việc, nhị đệ tốt nhất đừng chỉ nghe một bên.
Mặt Chu Nguyên Tuấn trầm xuống, lập tức có một chút bất mãn nói:
- Ý của đại ca nói là, Liễu Nhiên nói dối đệ? Nhưng đệ nhìn đứa bé đó lớn lên, nó là đứa như thế nào đệ rất rõ. Nó vốn dĩ không muốn nói, nhưng đệ phát hiện ra cánh tay của nó bị thương, ép nó nói ra.
Chu Nguyên Phủ lắc đầu:
- Việc nhỏ này đừng gây phiền lớn, nhị đệ để trong lòng làm gì?
Chu Nguyên Tuấn trầm lặng một chút nói:
- Đệ không có ý gì khác, đệ chỉ muốn nhắc nhở đại ca một chút. Phạm Trọng Yên ở trong triều vẫn là một nhân vật gây tranh cãi, vô cùng mẫn cảm. Khi đại ca và Phạm gia gần nhau, tốt nhất có thể cẩn thận một chút.
Chu Nguyên Phủ cười:
- Ta biết rồi, cảm tạ lời nhắc nhở của nhị đệ.
Nói đến nước này, Chu Nguyên Tuấn không nói lại gì nữa. Dù sao Phạm Ninh cũng không phải môn sinh của Chu gia, vớ Chu gia không có quan hệ gì. Đại ca và hắn tại sao lại qua lại, là việc riêng của đại ca, không tới lượt mình chỉ tay năm ngón.
Hôm nay, nếu như không phải Phạm Ninh ngang ngược tranh đoạt, làm cho cánh tay của Liễu Nhiên bị trầy da, Chu Nguyên Tuấn sẽ không tới mức nhịn không nổi tới tìm đại ca. Nhân phẩm ngang ngược kiêu ngạo này của Phạm Ninh khiến ông ta bất mãn.
Trầm lặng một lúc, Chu Nguyên Tuấn chậm rãi nói:
- A Bội vài năm nữa cần nói chuyện gả đi rồi nhỉ? Đại ca không sớm suy xét định người cho cháu nó đi?
Chu Nguyên Phủ nghiêm túc nhìn đệ đệ:
- Đệ quên di ngôn của mẫu thân rồi sao?
Lão thái thái trước khi qua đời để lại 3 di ngôn. Thứ nhất là là chôn cất cùng huyệt với trượng phu. Thứ hai là hàng năm tiếp tục hiến dâng dầu thắp chùa Linh Nham. Việc còn lại là hôn sự của cháu gái Chu Bội phải do tự Chu Bội làm chủ.
Đương nhiên, di ngôn cuối cùng không phải do bà cố ý để lại. Mà là khi Chu Bội nắm tay lão thái thái la khóc, lão thái thái vuốt tóc nàng nói một lần.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Nguyên Tuấn cười đau khổ lắc đầu:
- Đây chỉ là lời mẫu thân an ủi Chu Bội, chắc không tính là di ngôn chứ?
Chu Nguyên Phủ khẽ thở dài:
- Đối với ta, đây chính là di ngôn của mẫu thân.
Kỳ thi Giải qua đi, đám thượng xá sinh của huyện học căn bản rơi vào trạng thái buông lỏng, chương trình học của bọn họ đều đã kết thúc, học đường cũng không để ý tới, cho phép bọn họ ở lại đến cuối năm, sau đó thì phải dọn ra, ký túc xá để lại cho tân sinh được tuyển chọn trong tháng sau.
Sau khi thi Giải xong, các môn sinh liền nhanh chóng tách ra, không nghĩ tới sẽ đọc sách tiếp giống như Minh Nhân, Minh Lễ tìm kiếm con đường mưu sinh, mặt khác, môn sinh muốn thi lại lần kế tiếp thì về nhà nằm gai nếm mật, nỗ lực học hành cực khổ.