Chương 248
Chính vì thế mà túc xá Thượng Xá Sinh phần lớn đều khóa cửa, chỉ có hai ba chục môn sinh tiếp tục lang thang ở huyện học.
Tô Lượng đã thu thập xong hành lý quyết định lên kinh chuẩn bị thi cử, đêm qua liền ở lại huyện học, chờ Phạm Ninh tới thì cùng nhau lên phương bắc tiến vào kinh.
Hai người ăn điểm tâm ở trong nhà ăn, Phạm Ninh nhấp một hớp trà nóng, cười nói:
- Đại Thọ không phải dự định ở lại huyện học chuẩn bị thi sao, thế nào lại muốn vào kinh?
- Người sùng bái y bây giờ có rất nhiều, phỏng đoán y chịu không nổi.
Lần này sĩ tử huyện học thi cũng chẳng tốt, trừ Phạm Ninh cùng Tô Lượng là hai huyện sĩ tham gia thi Đồng tử, cũng chỉ có hai người thi đỗ kì thi Giải, một người là tài tử huyện học nổi danh Thẩm Tông Vọng, y thi vào huyện học đạt hạng nhất, sau đó vẫn luôn giữ hạng nhất, lần này thi đỗ kì thi Giải được đứng hàng thứ năm.
Thẩm Tông Vọng thi đậu thi Giải cũng không ngoài dự liệu, nhưng Lý Đại Thọ thi đậu thi Giải lại trở thành nhân vật truyền kỳ của huyện học, y dựa vào kì thi bổ sung thi vào được huyện học, ngày thường ở Lộc Minh thư viện cũng nằm trong vài ba chục người trình độ ngang nhau, cuối cùng lại thi đậu thi Giải, đường đường trở thành cử nhân.
Y hiện tại ở huyện Ngô danh tiếng đã không thua kém Phạm Ninh, nhất là huyện học, càng trở thành thần tượng sùng bái của vô số môn sinh, từ một môn sinh bình thường đột nhiên thay đổi lớn, có được thành tựu vang dội, thành công trở thành mơ ước của vô số môn sinh.
Phạm Ninh không hiểu.
- Có người sùng bái không phải là chuyện tốt sao? Y còn không chịu nổi.
Tô Lượng cười mờ ám, nháy mắt với Phạm Ninh nói:
- Sùng bái một chút có thể tiếp thu được, nhưng với y sùng bái lại có phần giống chịu tội hơn, tỷ như coi mắt, huynh có biết một ngày Lý Đại Thọ phải đi mấy trận không? Y nói cho ta hay, một ngày ít nhất là bốn trận, Phạm Ninh, huynh đừng nói cho ta biết, những ngày qua huynh ở nhà không có coi mắt?
Phạm Ninh sờ sờ mặt, cố làm ra vẻ thương tâm.
- Cái mặt này của ta phỏng chừng không có ai thích, cho tới bây giờ, một lần coi mắt ta cũng chưa có.
- Nói bậy, huynh làm sao có thể không có, ngay cả ta cũng...
Tô Lượng thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra, Phạm Ninh bắt được lời nói phía sau của y truy hỏi:
- Ngay cả ta cũng cái gì? Có phải hay không 'Ngay cả ta cũng xem mắt vô số trận'*, tiểu Tô, đã quyết định chung thân đại sự chưa đấy?
* Tương thân vô số trận: ý nói đến xem mắt rất nhiều lần, nhưng tác giả dùng từ trận với hàm ý tương tự Lý Đại Thọ một ngày xả thân bốn trận.
Tô Lượng tự mình nói lộ thì ảo não không thôi, y hừ một tiếng nói:
- Xem mắt là rất bình thường, là chuyện đối nhân xử thế, ba cô sáu dì giới thiệu, huynh có thể cự tuyệt? Xem mắt đại khái một năm sáu trận, rất may là mẹ ta đều không vừa ý, càng không cần tự mình mở miệng.
Phạm Ninh giống như trấn an chó săn, vuốt vuốt gáy y cười nói:
- Không phải không thấy phù hợp, quan trọng là một số chỗ còn chưa đủ dài đi!
Tô Lượng giận đến nhảy lên bóp cổ Phạm Ninh.
- Ta muốn bóp chết ngươi cái đồ phóng đãng này!
Ngay lúc này, có người hô:
- Lý Đại Thọ tới!
Phạm Ninh cùng Tô Lượng thôi đùa giỡn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vóc người khôi ngô của Lý Đại Thọ đi vào nhà ăn, rất nhiều hạ xá sinh chạy lên, mặt đầy sùng bái chào hỏi Lý Đại Thọ.
Tô Lượng buồn bực nói:
- Chúng ta dẫu sao cũng là cử nhân, huynh còn là thủ khoa thi Đồng tử, lại không có ai tiến tới tìm chúng ta xin chữ ký?
- Bọn họ đối với chúng ta không có hứng thú, nếu là cha mẹ của bọn họ, bữa điểm tâm này của chúng ta có lẽ ăn đến tối luôn rồi.
- Có lý!
Lúc này, Lý Đại Thọ bước nhanh tới.
- Chúng ta tìm các huynh khắp nơi, có người nói các huynh ở nhà ăn, ta liền chạy tới.
- Ăn điểm tâm chưa?
Phạm Ninh hỏi.
- Ăn ở nhà rồi.
Phạm Ninh đem mâm bánh bao thịt bưng qua.
- Còn lại hai cái, đệ ăn hết đi! Đúng rồi, hành lý của đệ đâu?
Lý Đại Thọ cầm lên hai cái bánh bao, vừa gặm nhuồm nhoàm vừa nói:
- Hành lý của ta để ở trên thuyền, thuyền dừng ở gần bến thuyền bên ngoài huyện học, lúc nào chúng ta lên đường?
Phạm Ninh cùng Tô Lượng liếc nhau một cái, hai người đứng lên nói:
- Chúng ta đã thu thập xong rồi, có thể đi bất cứ lúc nào.
Không bao lâu, Phạm Ninh cùng Tô Lượng xách hành lý từ ký túc xá đi ra, Lý Đại Thọ thân cao lực lớn, một tay xách rương sách, ba người đi về phía cửa lớn huyện học.
Đi tới cửa, bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn huyện học, trong mắt đều là lưu luyến, mặc dù đã cáo biệt cùng các giáo thụ, nhưng hôm nay ra khỏi cửa lớn này, bọn họ coi như chính thức cáo biệt cùng huyện học, ở nơi này, bọn họ đã trải qua hai năm rưỡi, có vô số hồi ức tốt đẹp.
Ra khỏi cửa trường, Lý Đại Thọ đặt rương sách xuống, quỳ xuống đối diện Cần Học Lâu, cung kính dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy cầm rương sách lên cười nói:
- Chúng ta đi thôi!
Cha của Lý Đại Thọ cũng ở trên thuyền, ông năm nay cũng đã bốn mươi, trừ Lý Đại Thọ ra, còn có một nữ nhi mười một tuổi, ông và nhi tử Lý Đại Thọ hoàn toàn là một khuôn đúc ra, chẳng qua tuổi lớn hơn một chút, đều khôi ngô cao lớn, da ngăm đen, mặt đầy hung dữ nhưng lại có tâm địa hiền lành.
Nếu không phải Phạm Ninh biết cha Lý Đại Thọ là chủ thuyền ở huyện Ngô, hắn thật sự sẽ cho rằng ông là đồ tể giết heo.
Dĩ nhiên, đồ tề giết heo ở Tống triều cũng đều là người có tiền, giống như Tưởng Môn Thần ở trấn Quan Tây.
Muội muội Lý Đại Thọ thế nhưng lại có vẻ ngoài thanh tú, da trắng nõn, ngoại trừ vóc người cao một chút, những thứ khác đều hoàn toàn khác phụ thân nàng, phỏng chừng giống mẫu thân nàng hơn.
Cha Lý nhìn thấy Phạm Ninh, kích động đến ôm chặt hắn.
- Ta biết ngay Đại Thọ gặp được quý nhân ngài là Đại Thọ có phúc khí mà!
Phạm Ninh không nói được vài câu khiêm tốn, không phải hắn không muốn nói, mà cánh tay tráng kiện của cha Lý siết hắn đến mắt trợn trắng, khó khăn lắm mới tránh thoát được, Phạm Ninh thở hổn hển vài cái:
- Đây là Đại Thọ làm việc kỹ lưỡng, nếu không phải y tới hương thôn nếm mùi cực khổ của nông dân, y cũng không thể thi đậu.
- Đó cũng là ngài chỉ điểm y xuống thôn quê.
Cha Lý cảm kích khiến Phạm Ninh không chịu nổi, hắn vội vàng đổi chủ đề.
- Bá phụ cũng muốn vào kinh sao?.
- Ta không đi, ta muốn gặp mặt cảm ơn ngài, ngày sau vào kinh, mong tiểu quan nhân chiếu cố Đại Thọ nhiều hơn.
- Bá phụ an tâm, ta nhất định tận lực.
Cha Lý dẫn nữ nhi xuống thuyền, mọi người vẫy tay từ biệt, thuyền chở khách năm trăm thạch bắt đầu rời kè đá* lên đường.
* Kè đá: kiến trúc bảo vệ bờ, đê.
Lúc này, Phạm Ninh bỗng nhiên thấy Trương Nhược Anh dẫn theo mấy giáo thụ đứng ở trước cửa lớn huyện học đưa mắt nhìn bọn họ.
Mũi Phạm Ninh cay xè, ngay lập tức vẫy tay từ biệt Trương Nhược Anh và các giáo thụ.
Thuyền càng đi càng xa, dần dần rời khỏi bến thuyền huyện học, qua một khúc cong, lái về phía sông Đại Vận, huyện học cùng người nhà đưa tiễn cũng không nhìn thấy nữa.