Chương 256
***
Thọ Sơn ở biên giới giữa huyện La Nguyên và huyện Liên Giang, ở nơi đây có vài ngôi chùa, số hộ dân cũng không ít, còn có hai mỏ quặng chuyên khai thác đá Thọ Sơn. Đá Thọ Sơn khá có tiếng từ thời Tùy Đường rồi, chủ yếu dùng trong điêu khắc, bản thân không phải người thưởng thức đá, rất nhiều tượng Phật ở chùa chiền đều khắc từ những khối đá Thọ Sơn lớn.
Ở dưới chân Thọ Sơn là một dòng suối dài chảy tới từ hướng nam, đây chính là khe suối Thọ Sơn, đá Điền Hoàng được hình thành trong lớp phù sa của vùng trung du hai bên bờ suối, bên trên chính là ruộng lúa.
Vương quản sự đi cùng với Minh Lễ và Minh Nhân để phiên dịch, nếu không thì hai huynh đệ họ căn bản nghe không hiểu người ta đang nói cái gì?
Ngoài ra, lý chính của địa phương cũng đang hỗ trợ bọn hắn, vị lý chính họ Dương, làn da ngăm đen, hình dáng gầy, y có thể nói chắp vá một ít tiếng phổ thông.
Dương lý chính chỉ vào ruộng lúa hai bên bờ suối nói:
- Tiểu quan, người ta nói đá Điền Hoàng là ở ngay phía dưới ruộng lúa, móc đất ruộng lên sẽ có tầng cát, đá Điền Hoàng có ở ngay trong lớp cát.
- Ruộng lúa này có thể mua lại không?
Dương lý chính cười ha hả:
- Mua thì tất nhiên có thể mua, chỉ cần ngài ra giá khiến mọi người vừa lòng.
Lúc này Vương quản sự kéo Minh Nhân qua một bên, thấp giọng nói:
- Tiểu quan nhân, ở đây giá đất rất rẻ, không cần trực tiếp hỏi nông dân để mua, phải mua qua quan phủ, nếu không sẽ bị hố thê thảm đấy.
Minh Nhân nhướn mày:
- Nhưng chúng ta không quen với quan phủ.
- Việc này không cần lo lắng, ở đây Chu gia vẫn còn có chút mặt mũi, ngày mai ta mời Lưu đại quản sự ra mặt tìm huyện lệnh huyện La Nguyên, ông ta và quan phủ có quan hệ tốt lắm, ở đây giá đất chỉ hai quan tiền, nhiều lắm cũng chỉ ba quan tiền là có thể khiến bọn họ vui vẻ mà bán ra.
Trong lòng Minh Nhân tính toán món tiền, bọn hắn mang theo mười nghìn quan tiền, thứ nhất mua nghìn mẫu đất cần ba nghìn quan tiền, hơn nữa mướn người, dựng mấy dãy phòng, tiền thuê thuyền vận chuyển, sơ sơ khoảng bốn ngàn đến năm nghìn quan tiền là đủ.
- Lão nhị!
Minh Lễ đang gọi cậu ta.
Minh Nhân đi lên trước, Minh Lễ chỉ vào đường lớn:
- Vừa rồi Dương lý chính nói, rất nhiều nhà đều có loại đá này, chúng ta có thể thu mua lại, trong sông cũng có không ít, nước sông rất cạn, trẻ con cũng có thể mò được, đệ cảm thấy thế nào?
Minh Nhân gật đầu cười nói:
- Có thể, ta ra giá trăm văn tiền thu mua một khối, mặt khác đưa lý chính tám quan tiền để giúp chúng ta tìm chỗ thu mua, lại tuyên truyền một chút.
Dương lý chính cười nói:
- Ta có thể không lấy tiền công tuyên truyền, nhưng đoán rằng các vị sẽ cần một người biết nói tiếng địa phương dẫn đường, con ta năm nay mười bảy tuổi, đã từng học trên huyện học ở huyện Mân, có thể nói tiếng phổ thông, chi bằng các vị đến tìm nó giúp đi.
Chuyện "thuận thủy nhân tình"- làm ơn mà không tốn công sức này đương nhiên phải làm, Minh Nhân liền nói ngay:
- Ta ra giá sáu quan tiền mướn con ngươi một tháng, nếu mà được việc, liền thuê lâu dài.
Giá tiền đã gấp ba lần phí dịch vụ ở địa phương này, Dương lý chính vô cùng vui mừng, gã là địa đầu xà- ma xó ở nơi này, rất nhanh giúp bọn hắn thuê được mấy gian phòng ở gần Từ Minh tự, lại kêu đứa con Dương Thanh đến giúp hai huynh đệ bọn họ.
Mọi người lập tức phân chia nhau ra mà làm. Vương quản sự trở về tìm Lưu đại quản sự ra mặt và liên hệ với quan phủ, ba gã tùy tùng thì ở lại chỗ Minh Nhân, Minh Lễ, bọn họ mang theo năm trăm quan tiền, chuyên dùng để thu mua đá Điền Hoàng trong tay nông dân.
Tin tức truyền ra rất nhanh, có người muốn ra giá trăm văn tiền cho một khối đá Điền Hoàng, tảng đá càng lớn thì giá càng cao, tin tức này ngay lập tức làm chấn động các làng xã xung quanh.
Từ buổi chiều hôm bắt đầu, liên tục năm sáu ngày sau đó, nông dân lục đục chọn gánh, từ bốn phương tám hướng kéo tới Từ Minh tự.
Trẻ con trong thôn cũng đều nhảy vào trong các dòng suối nhỏ, tìm đá Điền Hoàng từ các khe nước.
Thu hoạch nhiều hơn dự đoán của mọi người, mới ngày đầu tiên Minh Nhân, Minh Lễ đến khe suối, bọn họ đã thu gom được hơn một ngàn khối đá Điền Hoàng lớn nhỏ.
Huynh đệ hai người lập tức viết một phong thư về Bình Giang phủ, báo cáo tình hình với cha họ.
Bảy ngày sau, thuyền chở ba người Phạm Ninh đã tới kinh thành, cũng tại nơi này ba năm về trước, Phạm Ninh đi theo Phạm Trọng Yêm đi vào kinh thành, ba năm qua đi, vẫn là cầu Hồng Kiều này, cửa hàng vẫn còn hình dáng như ban đầu, thậm chí người đi đường cũng không thay đổi.
Nhưng Phạm Ninh lại biết rõ, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, hơn nữa là tâm trạng của bản thân mình cũng đã khác hoàn toàn so với ba năm trước.
Hắn yên lặng ngắm cảnh sắc hai bên bờ sông, tâm trạng không kích động như ba năm về trước, ngược lại lại tĩnh lặng như nước.
Thuyền chở khách qua cầu Hồng Kiều, đỗ vào một bến thuyền dừng tạm thời, bến thuyền này chuyên để các con thuyền nơi khác đỗ lại, chỉ có điều phải mất phí.
Sở dĩ không có con thuyền nào chạy vào thành là vì vào thành có trạm thuế vụ, đều lên thuyền kiểm tra kỹ lưỡng, mà vài tên lái thuyền đều chở hàng trốn thuế, mượn thân phận bọn người Phạm Ninh để trốn kiểm tra trên dọc đường đi, nhưng vào kinh thành thì lại không tránh khỏi bị lục soát.
Phạm Ninh hiểu cái khó của bọn họ, ba người đều lên bờ phía ngoài thành.
Chào tạm biệt nhóm người chèo thuyền, ba người mướn hai chiếc xe bò, mang theo hành lý đi về hướng kinh thành.
Đông Kinh Biện Lương chia ra làm nội thành và ngoại thành, nội thành có sớm nhất là kinh thành Hậu Chu, số hộ dân không ngừng tăng lên, thành ngày xưa đã không thể chứa nổi, đến thời Tống liền mở rộng thành, xây dựng ngoại thành, rồi tới thời Nhân Tông, số hộ dân lại tiếp tục tăng lên, vùng ngoại ô cũng bắt đầu sầm uất náo nhiệt.
Phạm Ninh một mạch tiến vào thành qua cửa Tân Tống, chỗ ở của bọn họ được bố trí ở Quan Âm kiều góc đông nam nội thành, phía bên kia có một quán trọ Trương Xảo Nhi, là quán trọ mà cậu của Lý Đại Thọ mở.
Theo Lý Đại Thọ nói, gã chưa bao giờ đến thăm nhà cậu gã, nhưng mẹ gã lại năm lần bảy lượt yêu cầu, bọn họ đành phải đến quán trọ này tìm chỗ ngủ.
- Tiểu quan nhân, đó chính là cầu Quan Âm Viện!
Người phu đánh xe bò chỉ vào một cây cầu vòm bằng đá cũ nát, cười nói:
- Chẳng qua vùng này đều gọi đây là cầu Quan Âm Viện, nhà trọ tiểu quan nói chắc là ở phía trước cầu.
Phạm Ninh cười hỏi:
- Nhà trọ này thế nào?
- Nếu nói rằng nhà trọ thì khẳng định là không tệ, với cửa hàng bình thường thì hơi kém một chút, nếu gọi là nhà trọ nhất định sẽ có phòng riêng, điều kiện cũng sẽ không quá tồi.
Phu xe nhìn thoáng qua Phạm Ninh và Tô Lượng cười nói:
- Hai vị tiểu quan vào kinh thành để đi thi đúng không!
- Sĩ tử đi thi rất nhiều sao?
- Không ít đâu! Sau kì thi Giải đã lục đục kéo nhau vào kinh, sáng giờ ta chạy được ba chuyến rồi, bình thường thí sinh đều rất thích ở thành cũ, thành cũ buôn bán nhiều, náo nhiệt; thành mới gần như chỉ để ở, qua một thời gian ngắn, nhà trọ ở thành cũ đầy rồi, mọi người chỉ có thể đi tới thành mới.