Chương 257
Không bao lâu, xe bò đã tới một nhà lầu hai tầng cũ, trên cửa chính có treo một tấm biển "Quán trọ Trương Xảo Nhi"
Hai chiếc xe bò vừa mới dừng lại, một tiểu nhị từ bên trong ra nghênh đón, nhiệt tình chào mời:
- Hoan nghênh các khách quan tới ở trọ!
Phu xe cao giọng nói:
- Tiểu ca nhi, đây chính là cử nhân vào kinh đi thi đó.
- Vậy lại càng hoan nghênh, tiệm chúng ta đều yêu mến cử nhân.
Lại có một gã tiểu nhị đi ra xách hành lý cho bọn hắn, chưởng quỹ cũng ra đón.
Chưởng quỹ là một gã trung niên cao gầy, nói năng thận trọng, lúc nào cũng có bộ dạng nghiêm trang.
- Tại hạ họ Nghiêm, là chưởng quỹ của quán, có thể giúp gì được cho ba vị cử nhân đây?
Phạm Ninh cười hỏi:
- Độc viện liệu có còn chỗ hay không vậy?
- Thật xin lỗi, độc viện của quán nhỏ chỉ có một, đã có người, cũng là các sĩ tử đến đi thi, từ Ba Thục đến, ngày hôm qua vừa tới.
- Vậy phòng hảo hạng thì sao?
Phạm Ninh lại hỏi:
- Chắc không phải là phòng hảo hạng cũng không có chứ?
- Phía trên có phòng, còn vài phòng ở giữa, ba vị quan nhân mỗi người một phòng đều đủ.
- Vậy mỗi người một phòng.
Bọn người Phạm Ninh đã cân nhắc từ sớm, bọn họ đều phải ôn tập bài vở, ở cùng một phòng sẽ ảnh hưởng tới nhau, mỗi người một phòng là tốt nhất.
Chưởng quỹ cười cười nói:
- Đến sớm một chút nên có mỗi người một phòng, nếu một tháng nữa vào kinh, lúc đó phải khẩn trương tá túc, chắc hẳn sẽ ba bốn người chen chúc một phòng.
Ba người Phạm Ninh đều có thư đề cử Cử nhân, nhờ thư đề cử, đăng ký phòng rất nhanh. Giá cả thì không đắt lắm, mỗi phòng một ngày bảy mươi văn tiền. Đương nhiên phòng cho thuê càng tiện nghi, mỗi gian nhà một ngày chỉ cần hai mươi văn tiền, nhưng mà nhà trọ khẳng định vẫn thoải mái, lúc nào cũng có nước ấm cung cấp.
Phạm Ninh nộp mười lượng bạc tiền đặt cọc, liền đi lên lầu, tiểu nhị đã đi trước một bước để giúp bọn hắn khiêng hành lý lên lầu.
Giữa tầng hai là một ngách nhỏ, hai bên đều có phòng, đều là phòng hảo hạng, nhưng có hơi kém một chút so với tầng một, chính là phòng hơi nhỏ hơn, năm mươi văn một ngày, nhưng phòng mấy văn tiền ở ghép như quán trọ dừng chân ở vùng ngoại ô thì không có.
Nếu thích yên tĩnh, có thể đến phòng tận cùng bên trong trên đỉnh đầu, mùa hè thì không được, mùa hè phía tây quá nóng, nhưng dù sao bây giờ cũng là cuối tháng chín rồi, ở phía tây thực ra cũng không sao cả.
Tiểu nhị giúp bọn hắn mang hành lý vào phòng, Phạm Ninh đã chọn phòng phía Tây, một bên sát phố, đối diện là phòng của Tô Lượng, cạnh phòng Tô Lượng chính là phòng của Lý Đại Thọ.
Tuy rằng nhà trọ là do cậu của Lý Đại Thọ mở, nhưng gã không đề cập chút nào về mối quan hệ này, đây chính là tính cách của Lý Đại Thọ, có thể không làm phiền người khác thì cố gắng đừng làm phiền, gã cũng không muốn chiếm tiện nghi của nhà cậu.
- Thật tuyệt, phòng rất rộng rãi, sáng sủa!
Bước chân vào phòng, Phạm Ninh không nhịn được bèn tán dương.
Phòng này ít ra cũng ba mươi mét vuông, trong cùng là một chiếc giường, bốn phía đều có song chắn, đủ tài liệu, chế tác cầu kỳ. Loại giường này ở thời Tống là của cải khá đáng giá, giống như Phan Kim Liên gả cho Tây Môn Khánh, đồ cưới chính là hai chiếc giường.
Cửa sổ rất lớn, mặt trên dán giấy, còn có bức mành. Dưới cửa đặt một cái bàn lớn, hòm sách của Phạm Ninh đã đặt bên cạnh bàn rồi.
Sát cửa có kê một cái tủ đứng, bên trong có một chậu đồng, thùng ngâm chân, ấm trà, muối đánh răng và vật dụng hàng ngày.
Càng thú vị hơn là phía góc tường có dựng một tấm bình phong, sau bình phong là một cái bồn cầu sơn đỏ, sát tường còn có đặt một cái chậu gỗ lớn, đó là dùng để tắm rửa.
- Tiểu quan nhân có nhu cầu gì cứ việc nói với ta, chúng ta sẽ tận lực đáp ứng, có gì cần chạy đi đâu, tiểu nhân cũng vui lòng ra sức làm.
- Ta biết rồi, ngươi khiêng hành lý vất vả rồi.
Phạm Ninh tiện tay lấy từ túi áo ra hơn mười văn tiền đưa cho tiểu nhị:
- Có ít tiền, cầm lấy uống chén trà!
Tiểu nhị lập tức tươi cười rạng rỡ, liên tục chắp tay, gã vừa chỉ bình phong vừa nói:
- Phía sau là bồn cầu, buổi sáng đi vào bô xong đặt ở phòng đối diện cầu thang, sẽ có người cầm lấy cọ rửa, giữa trưa sẽ trả lại, mỗi lần mười văn tiền, tính tiền ngay tại lúc đó.
Đây là nguyên nhân Phạm Ninh cực kỳ thích triều Tống, không chỉ có hàng hóa phong phú, hơn nữa dịch vụ cũng vô cùng phát triển, mọi chuyện đều được suy nghĩ chu đáo, chỉ cần bỏ tiền ra mà thôi, cuộc sống sẽ cực kỳ thoải mái.
Nếu như tới mùa hè, còn có người làm nghề chuyên bán băng, vào mùa đông họ gom lại số lượng lớn băng, lúc giữa hè, sẽ đặc biệt cung cấp các thùng băng, mỗi ngày đều thay mới đúng giờ, khiến nhiệt độ phòng hạ xuống rất nhiều, một thùng băng những mấy chục văn tiền.
Người ta còn có thể cung cấp tường băng cho các phú hộ, chèn khối băng ở giữa vách tường, trực tiếp làm cho căn phòng mát mẻ như tắm gió xuân.
Tiểu nhị cáo từ rồi đi, Phạm Ninh ngồi xuống giường, chăn đệm đều được giặt và hồ sạch sẽ, trên bàn đọc sách cũng được lau chùi sạch sẽ không vương chút bụi.
- Phạm Ninh, chúng ta đi ăn cơm trưa.
Tô Lượng đứng ở cửa ló đầu vào, cất giọng nói.
- Được! Đại Thọ có đi cùng không?
- Ta qua hỏi cậu ấy, cậu ấy muốn luyện chữ, mãi cũng không chịu đi, nhờ chúng ta mang về một ít đồ ăn.
Phạm Ninh đau đầu:
- Người này, ta cũng không có cách gì thuyết phục cậu ta.
Quán trọ Trương Xảo Nhi ở phía bắc cầu Quan Âm Viện, cách đó không xa chính là Quan Âm Viện, phía nam cách mấy trăm bước là phường Xuân Minh nổi tiếng, nơi đó là nơi tụ họp của những người quyền quý, quan lại tụ họp, giá nhà thuộc loại cao nhất kinh thành, một căn nhà năm mẫu đều có giá từ một trăm nghìn quan tiền trở lên.
Lại đi thêm ba dặm về hướng tây đó là phạm vi chùa Đại Tướng Quốc, bên đó mới là nơi tập trung các cửa hàng nổi tiếng, thức ăn ngon nhiều như rừng.
Bất quá chỉ muốn ăn no thì không cần phải phiền toái như vậy rồi, ở đối diện với góc quán trọ cũng có một lán ăn nhẹ, giống như quầy hàng lớn đã qua một thế hệ, đẳng cấp không còn như trước, nhưng lại rẻ, đồ lại nhiều.
Lúc này, đúng vào lúc ăn cơm trưa, trong rạp đã đầy người ăn, phần lớn là dân chúng ở tầng lớp thấp nhất, bên trên rạp treo một tấm biển chỉ có một chữ "Diện", nơi này lúc đầu chủ yếu là làm mì phở, đương nhiên không chỉ có mì, bánh bao, bánh mỳ đều có cả.
Ở kinh thành, màn thầu đều gọi là bánh bao, chỉ riêng bánh bao ở nơi này có hơn mười chủng loại.
Phạm Ninh và Tô Lượng tìm một cái bàn nhỏ để ngồi xuống, một gã bồi bàn tiến lên lau cái bàn rồi cười nói:
- Hai vị tiểu quan nhân muốn ăn chút gì không?
- Mì phở cái gì đó cũng đều có sao?
- Đều có, bánh bao, giáp tử, đâu tử, hoạt tử, bánh bột, cái gì cũng có nhưng không có rượu, ta có thể mang cho ngươi bát canh xương.
Giáp tửu hôm nay là sủi cảo, đâu tử là xíu mại, hoạt tử là há cảo, bánh bột có nhiều chủng loại, nhưng bánh ở đây ý nói bánh canh, chính là mì.