Chương 258
Phạm Ninh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta muốn một vỉ bánh bao, bánh nhân thịt dê ý, thêm một mâm ba giáp tử, thêm chút giấm chua, thêm một chén nhục mạt đào diện, đó là phần của ta, Tiểu Tô, huynh muốn cái gì?
Nhục mạt đào diện chính là bát mì lạnh thêm thịt, món ngon mà Phạm Ninh yêu thích nhất, mà Tô Lượng lại ghét nhất.
Tô Lượng cười nói:
- Ta cũng giống như ngươi, nhưng ta muốn rưới xì dầu lên trên, thêm vào đó là năm cái bánh bao, chúng ta phải mang về cho đồng đội như đã nói lúc đi ra ngoài.
- Ta biết rồi, tiểu quan nhân chờ chút, đồ ăn có liền.
Lão bồi bàn cao giọng phân phó:
- Trước tiên hãy bưng lên cho hai vị tiểu quan nhân món canh.
Ăn xong bữa trưa, Phạm Ninh trở về phòng ngủ một giấc thật ngon, mọi mệt mỏi khi đi đường hoàn toàn biến mất.
Khi tỉnh lại đã là buổi xế chiều, quán trọ rất yên tĩnh, Phạm Ninh rửa mặt sạch sẽ, lúc này mới thay một bộ y phục sĩ tử màu trắng, đầu đội mũ ô sa.
Cửa phòng Tô Lượng đang khóa, hồi xế chiều gã đi thăm nhà người quen, có khả năng tới tối mới trở về.
Cửa phòng Lý Đại Thọ luôn luôn đóng kín, đoán chừng gã còn đang luyện tập thư pháp toát mồ hôi.
- Đại Thọ, ta đi ra ngoài một chút, tối nay mới về!
- Ừ!
Trong phòng có tiếng đáp lại nặng nề, Phạm Ninh lắc đầu, tay cầm quạt xếp ra cửa.
Phạm Ninh đương nhiên phải đi tới quý phủ Âu Dương Tu, để qua mấy ngày nữa nhất định sẽ bị ông ta chửi mắng một trận, chi bằng qua sớm một chút, ít nhất thể hiện thái độ mình cũng không tệ.
Mấy năm nay Phạm Ninh cũng không hề liên hệ với Âu Dương Tu, về phần thư từ qua lại với Âu Dương Thiến cũng chỉ một năm đầu tiên, sau năm thứ hai liền dần dần phai nhạt.
Có khoảng cách mặc dù có thể sinh ra sự hoàn mỹ, nhưng xa hơn nữa lại là xa lạ
Thế cho nên lần này Phạm Ninh vào kinh, hắn cũng không quá ham muốn đi gặp Âu Dương Tu, trong lòng tóm lại có một cảm giác khó nói nên lời, nói không ra cảm xúc, hắn chỉ thấy chuyện cũ ba năm trước đây đã dần dần trôi xa.
Năm kia Âu Dương Tu cũng đã dọn nhà, đây là điều Âu Dương Thiến đã nói với Phạm Ninh trong bức thư cuối cùng.
Triều đình xây một loạt nhà cho quan lại trên đường cái ở Củng Kiều Tử, phụ thân nàng được phân cho một ngôi nhà năm mẫu, dự tính tháng sau chuyển nhà.
Tính ra Âu Dương Tu đã dọn nhà từ hai năm về trước.
Phạm Ninh kêu một chiếc xe bò, đi tới đường cái ở Củng Kiều Tử.
Cứ xác định vị trí đại khái mà tìm, gần như các phu xe đều biết rằng trên đường cái ở Củng Kiều Tử có một dãy nhà đang sửa, khoảng ba bốn mươi nhà.
Nhưng gia đình Âu Dương Tu ở nhà nào thì rất khó nói.
Chẳng qua Phạm Ninh giảm bớt lại phạm vi, nhà có 5 mẫu đất thì có khoảng mười bốn nhà, đã hơi trở nên dễ dàng hơn, quả thật không tìm được nữa thì hắn liền gõ cửa từng nhà hỏi.
Xe bò dừng lại, Phạm Ninh đi dọc theo con đường trồng đủ loại cây che bóng tìm kiếm, vùng này đều là các nhà rộng năm mẫu.
Phạm Ninh phát hiện mỗi cửa nhà đều có một tấm bảng gỗ, viết "Vương trạch, Lý trạch, Trương trạch,..". Hiện tại hắn chỉ cần tìm được Âu Dương trạch thôi.
Ở tận cùng phía Đông là một ngôi nhà bình thường, Phạm Ninh rốt cuộc cũng tìm được tấm bảng gỗ mà hắn đang tìm: Âu Dương trạch.
Mọi người tìm nó trăm ngàn phương, nó lại lẳng lặng trốn một bên.
Phạm Ninh đang định đi lên bậc thang, lại nghe phía sau vang lên một âm thanh trong trẻo:
- Ngươi tìm ai?
Phạm Ninh vừa quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ hoạt bát đứng phía sau, mặc áo ngắn màu vàng hơi đỏ, bên dưới mặc một cái váy xanh nhạt rộng thùng thình, mái tóc đen nhánh được chải thành hai búi, đôi mi dài thanh tú, một đôi mắt to long lanh, mặt phấn như hoa đào, vô cùng xinh đẹp.
- Nàng là... Nàng là Thiến tỷ?
Phạm Ninh nhận ra thiếu nữ đứng trước mặt, đúng là người mình đã quen biết ba năm trước đây, lại liên lạc thư từ một năm, Âu Dương Thiến, nàng đã lớn rồi, đã không còn là một thiếu nữ ngây ngô nữa, mà đã xinh đẹp hơn, động lòng người.
Âu Dương Thiến mới từ nhà bạn sát vách đi ra, vừa về nhà đã thấy một thiếu niên cao gầy đứng trước của nhà mình thập thò, có vẻ lén lút.
Âu Dương Thiến hơi sửng sốt, không tự chủ được lui về phía sau một bước:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Nàng cảm thấy thiếu niên trước mắt nhìn rất quen, mà nhất thời lại không nhớ ra.
- Thiến tỷ, tỷ thật sự không nhận ra ta?
Phạm Ninh hơi uể oải, chỉ có nữ mười tám thay đổi, có lý nào lại có nam mười tám thay đổi. Giờ mới ba năm không gặp, Âu Dương Thiến đã không nhận ra mình, thật là đau lòng.
- Đệ là... Phạm Ninh!
Âu Dương Thiến rốt cuộc cũng nhận ra Phạm Ninh, nàng lập tức vui mừng nhảy dựng lên:
- A Ninh, đúng là đệ rồi, đệ đến đây lúc nào?
Trong lòng Phạm Ninh cũng cảm thấy thoải mái một chút, vội vàng nói:
- Ta mới đến lúc trưa, Âu Dương bá bá có ở đây không.
- Cha ta hôm nay không lên triều, hẳn là ông ấy ở trong nhà! Đệ mau vào với ta.
Nàng lôi Phạm Ninh đi vào trong phủ, Phạm Ninh thấy nàng rất tự nhiên lôi kéo tay mình không có chút gì e thẹn, trong lòng thở dài, xem ra Thiến tỷ thực sự coi mình là tiểu đệ rồi.
- Hôm qua cha có nhắc tới đệ, không ngờ hôm nay đệ đã đến.
- Âu Dương bá bá nói gì về ta?
Phạm Ninh mượn cơ hội chậm bước chân lại, nhẹ nhàng thoát khỏi tay Âu Dương Thiến.
Âu Dương Thiến không nhận ra Phạm Ninh không thích mình chạm vào tay hắn, nàng hé miệng cười nói:
- Cha nói không ngờ đệ đã đạt giải nhất cuộc thi đồng tử tại Bình Giang phủ, lại không viết thư báo tin vui cho ông ấy, ông ấy muốn chỉnh đốn đệ thật tử tế.
Phạm Ninh xấu hổ, hơi ngượng ngùng nói:
- Hôm nay ta đến báo tin vui cho ông ấy đây!
Âu Dương Thiến thấy vẻ mặt hắn bối rối, không khỏi che miệng cười tự nhiên:
- Nói giỡn với đệ thôi, cha sẽ không chỉnh đệ đâu.
- Thiến nhi, ta sẽ không chỉnh đốn ai vậy!
Bỗng nhiên có tiếng của Âu Dương Tu vang lên từ đằng sau.
Âu Dương Thiến hoảng hốt, thấp giọng oán giận nói:
- Cha im hơi lặng tiếng đi ra, dọa con gái giật nảy mình!
Phạm Ninh cũng trông thấy Âu Dương Tu, ông ta căn bản vẫn không thay đổi gì so với ba năm trước, mặc bộ đồ nho màu lam nhạt rộng thùng thình, đầu đội mũ tứ giác cao, chân xỏ một đôi guốc gỗ, hiển nhiên là từ đường nhỏ tiến lại đây.
Âu Dương Tu đã trông thấy Phạm Ninh từ sớm, chỉ có điều Phạm Ninh quay lưng về phía ông ta, ông ta cũng không có nhận ra được.
- Thiến nhi, vị tiểu lang này là ai?
Âu Dương Tu tò mò hỏi.
Âu Dương Thiến không kìm nổi che miệng cười trộm:
- Cha cũng không nhận ra sao?
Phạm Ninh không biết làm sao, đành phải tiến lên khom mình thi lễ:
- Vãn bối Phạm Ninh tham kiến Âu Dương bá bá!
- A!
Âu Dương Tu ngạc nhiên, liền vội vàng tiến tới đỡ lấy Phạm Ninh:
- Phạm Ninh, cháu vào kinh lúc nào?
- Vãn bối mới đến kinh thành lúc trưa nay!
- Tốt! Tốt! Vào kinh liền đi thăm ta ngay, ta thấy lòng mình được an ủi rồi.
Âu Dương Thiến bên cạnh cất lên tràng cười dài, nói:
- Hôm qua không phải cha đã nói lúc gặp mặt, muốn chỉnh đốn hắn thật tốt sao?