Chương 259
- Nha đầu chết tiệt này, cha nói chơi, con cũng không phân biệt được sao?
Âu Dương Thiến bĩu môi nói:
- Phụ thân trịnh trọng vậy, ai biết nói thật hay đùa?
Âu Dương Tu trừng mắt nhìn con gái một cái rồi tiến đến chỗ Phạm Ninh cười nói:
- Đi thôi! Đến thư phòng của ta ngồi chút đi.
Trong lòng Phạm Ninh nhẹ nhàng như buông xuống được một tảng đá, xem ra Âu Dương Tu cũng không có thực sự giận hắn, uổng công hắn lo lắng rất lâu.
Phạm Ninh đi theo Âu Dương Tu đi ra, hướng tới thư phòng, đi đến cửa thư phòng, Âu Dương Tu quay đầu lại bất mãn nói:
- Theo đuôi phía sau mà lén lén lút lút. Làm cái gì đó?
Phạm Ninh ngẩn ra, phía sau cũng không có ai mà.
Lại chỉ thấy một dáng người to lớn lề mề đi ra từ phía sau, nhỏ giọng nói:
- Đã lâu không gặp A Ninh rồi, con gái cũng muốn hỏi thăm tình hình hắn gần đây.
Trong lòng Phạm Ninh có chút cảm động, khẽ khom người nói:
- Ta ở quán trọ Trương Xảo Nhi, gần cầu Quan Âm Viễn, nếu Thiến tỷ có thời gian, đệ nguyện đi dạo phố cùng tỷ.
- Được đó!
Âu Dương Thiến lập tức tươi cười rạng rỡ, xoay người vui vẻ rời đi.
Âu Dương Tu nhìn bóng dáng con gái vui vẻ đi xa, cười khổ một tiếng rồi nói với Phạm Ninh:
- Tuy tiểu Thiến lớn hơn cháu vài tuổi, nhưng tính cách lại giống như trẻ con, khá ham chơi, không biết khi nào mới có thể trưởng thành?
Phạm Ninh lại cười hỏi:
- Thiến tỷ có gia đình hỏi rồi sao?
Âu Dương Tu lắc đầu:
- Nếu có gia đình nhà chồng, nàng sẽ bị ước thúc, không được tự do tản mạn như bây giờ, hai năm qua nàng có thể tự do vui vẻ du ngoạn, cho nên ta cũng không thể trói buộc nàng như thế nào cả.
Trong lòng Phạm Ninh cảm thấy có chút kỳ quái, không ngờ Âu Dương Thiến và Tăng Bố lại không có kết quả gì, nguyên nhân là vì sao?
Âu Dương Tu mời Phạm Ninh ngồi xuống trong thư phòng của mình, một lát sau, một hầu gái bưng trà đến cho bọn họ.
Âu Dương Tu trải ra bàn một trang giấy, đưa bút mực cho Phạm Ninh, cười tủm tỉm nói:
- Trước tiên hãy cho ta thấy thư pháp của cháu như thế nào? Đến bây giờ ta còn chưa quên chữ cháu viết vào ba năm trước đâu.
Phạm Ninh gãi gãi gáy nói:
- Bá phụ vẫn cảm thấy chữ ta bây giờ và ba năm về trước giống nhau sao?
- Đương nhiên không phải, cháu có thể thi đỗ cử nhân đồng tử, đã nói lên chữ của cháu không tệ, nhưng ta muốn biết, rốt cuộc tiến bộ tới trình độ nào rồi hả?
Phạm Ninh không còn cách nào đành cầm bút viết bài của năm đó đã viết ra.
"Bả tửu chúc đông phong, thả cộng tòng dung.
Thùy dương tử mạch lạc thành đông.
Tổng thị đương thì huề thủ xử, du biến phương tùng."
(Nâng cốc chúc gió đông, lại ung dung nhàn hạ. Thùy Dương, Tử Mạch phía đông Lạc thành. Tột cùng nắm tay, đi khắp nơi hoa cỏ rừng cây
Tụ tán khổ thông thông, thử hận vô cùng.
Kim niên hoa thắng khứ niên hồng.
Khả tích minh niên hoa canh hảo, tri dữ thùy đồng?
(Nỗi khổ hợp tan vội vàng, hận này vô tận. Năm nay hoa đẹp năm ngoái đỏ. Đáng tiếc sang năm hoa đẹp hơn, biết cùng ai?)
Phạm Ninh bỏ bút xuống, ôm quyền nói:
- Mời bá phụ chỉ giáo cho!
Âu Dương Tu cẩn thận đánh giá chữ của Phạm Ninh, vuốt râu khen ngợi nói:
- Quả thật qua cửa rồi, viết vô cùng đẹp, A Ninh, chữ của cháu rất có thần!
Phạm Ninh cũng khiêm tốn nói:
- Mấy năm nay vãn bối luyện Khải thư và hành giai, ứng đối khoa cử. Như hành thư và lối viết thảo, vãn bố đều chưa luyện qua, chuẩn bị sang năm sau khi khoa cử xong, liền bắt đầu luyện hành thư.
- Mới ba năm mà đã tiến bộ như vậy, thật vượt ngoài dự liệu của ta, lúc về, ta đưa cho cháu một quyển thích hợp với thiếp chữ của cháu, tin rằng nó sẽ giúp được cho cháu.
- Cảm ơn bá phụ dìu dắt!
Âu Dương Tu uống ngụm trà, lại trầm giọng nói:
- Hôm nay ta nghĩ nên nói với cháu một chút tình hình của ông nội cháu, tình hình của ông nội cháu mười phần tế nhị, chỉ sợ hai năm tới đối với ông ấy rất trọng yếu.
Về tình hình của Phạm Trọng Yêm, Phạm Ninh cũng biết đại khái một chút, năm ngoái triều đình chuẩn bị điều ông ấy đi đảm nhiệm chức Tri huyện Hàng Châu, nhưng dân chúng Đặng Châu cố hết sức mời ở lại, khiến Phạm Trọng Yêm có thể lại ở lại làm tiếp.
Nhưng Phạm Ninh cũng chỉ biết có bằng đó thôi, còn ngoài ra hắn đều không biết. Tuy nhiên, nếu Âu Dương Tu nhắc tới chuyện này, Phạm Ninh biết chắc chắn có ẩn ý, hắn không lên tiếng, tiếp tục nghe Âu Dương Tu nói tiếp.
- Phạm công thỉnh cầu vẫn được ở lại làm tại Đặng Châu, gặp phải sự phản đối của rất nhiều trọng thần. Nhưng Thiên tử lại bỏ qua ý kiến của bọn họ, hạ chỉ cho phép Phạm công vẫn tiếp tục làm ở Đặng Châu.
- Có người nói cho ta biết, Thiên tử có ý muốn triệu hồi Phạm công vào triều làm, chỉ có điều có nhiều người phản đối lắm, vậy mới thối lui, mà giữ lại Phạm công ở đó.
- Dựa theo thường lệ, vẫn giữ lại để làm vị trí cũ sẽ không làm đủ một nhiệm kỳ, nhiều nhất chỉ làm một hai năm rồi điều đi, cho nên những bước đi tiếp theo của Phạm công thật sự rất quan trọng rồi.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Bá phụ có ý nói, Thiên tử chuẩn bị để sửa lại án xử sai cho đại thần Khánh Lịch Tân Chính?
Âu Dương Tu thở dài:
- Khánh Lịch Tân Chính vốn là do Thiên tử hết sức thúc đẩy, nhưng lại gặp sự phản đối kịch liệt của đám quyền quý, vì bảo vệ đám người như Phạm công, Thiên tử mới điều bọn họ ra khỏi kinh thành.
- Hiện tại đã trôi qua năm năm, chỉ sợ Thiên tử dần dần bắt đầu muốn dùng phái Cách Tân, từ Phú Bật có thể nhìn ra được, ông ấy lại được thăng làm Lễ bộ thị lang, phong Đại học sĩ, ta cảm thấy sắp bắt đầu dùng Phạm công như điềm báo trước.
Phạm Ninh không hiểu rõ vì sao Âu Dương Tu lại nói với mình những lời này, chẳng lẽ mình còn có thể tác động vào việc Thiên tử đề bạt Phạm Trọng Yêm hay sao?
Âu Dương Tu lại chậm rãi nói:
- Ta nói với cháu như vậy, là vì trong mấy tháng này Phạm công có thể lại trở thành trung tâm của dư luận trong triều, sẽ có rất nhiều người để mắt tới ông ấy, như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới việc tham gia khoa cử của cháu, muốn cháu có sự chuẩn bị tâm lý.
Phạm Ninh giờ mới hiểu được Âu Dương Tu đang nói cái gì, kỳ thật hắn đã cảm nhận được cái mác "cháu của Phạm Trọng Yêm" này có trách nhiệm nặng nề hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Trầm mặc một lát, Phạm Ninh lại hỏi:
- Nếu Thiên tử muốn triệu hồi ông nội trở lại kinh thành, vì sao không trực tiếp bổ nhiệm, chẳng lẽ có rất nhiều người ngăn cản sao?
- Cháu nói rất đúng, là Trương Nghiêu Tá - người cầm đầu giới quyền quý đang cật lực ngăn cản việc ông nội cháu trở về kinh, cho dù Thiên tử muốn triệu hồi ông ấy, cũng cần phải có lý do.
- Giống như Phú Bật, sở dĩ y được triệu hồi lại kinh thành, cũng là vì y có công bố trí ổn thỏa cho đám dân lưu lạc, việc đề bạt y khiến người khác không nói được gì. Muốn triệu hồi ông nội cháu vào kinh, cũng phải có lý do khiến lòng dân tâm phục khẩu phục như vậy.
***
Ở lại Âu Dương Tu phủ ăn cơm tối xong, Phạm Ninh liền xin cáo từ quay trở về quán trọ.